Chương 157
“Hả?” Lương Tiểu Ý cười chế nhạo Thẩm Minh Viễn, người đang trừng mắt nhìn cô, đôi môi hồng khẽ nhếch lên, đôi mắt đầy sự khinh bỉ nhìn lại anh ta: “Anh nhìn cho kỹ đi!”
Dưới cái nhìn đầy thù hận của Thẩm Minh Viễn, Lương Tiểu Ý từ từ kéo cổ áo của Ôn Tình Noãn xuống: “Thẩm Minh Viễn, khi thấy Ôn Tình Noãn cũng có một vết sẹo dưới xương quai xanh giống tôi, anh có cảm thấy kỳ lạ không? Anh có bao giờ nghĩ qua tại sao trên đời này lại xảy ra một chuyện trùng hợp đến vậy không?”
Hồi còn học cấp hai, khi bắt gặp Ôn Tình Noãn đã lén xem nhật ký của mình, Lương Tiểu Ý không phải là không biết gì.
Chỉ là khi đó vẫn còn trẻ người non dạ, cô chỉ cảm thấy có hơi khó chịu khi chuyện riêng tư của mình bị người khác biết được chứ cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Mãi đến sau này, sau khi phát hiện ra dưới xương quai xanh của Ôn Tình Noãn cũng có những vết thương giống như của mình liền cảm thấy Ôn Tình Noãn rất không bình thường một chút nào.
“Đó không phải chỉ là trùng hợp thôi sao! Hừ! Chỉ là vết thương thôi mà. Cô đừng nói với tôi là, mấy vết sẹo đó là do chính Tình Noãn tự tạo ra đấy nhé. Tôi chưa từng nghe thấy bất kỳ cô gái nào lại dám biến mình trở nên xấu xí cả. Mấy vết sẹo xấu xí này chẳng có gì lấy làm tự hào hết”
“Anh nói đúng rồi đó. Mấy vết sẹo xấu xí này chẳng có gì lấy làm tự hào hết. Nhưng anh có biết vết sẹo của tôi từ đâu mà có không? Anh không cảm thấy kỳ quặc sao? Tại sao lúc đầu Lương Mặc lại ghét tôi đến vậy, nhưng bây giờ đột nhiên anh ấy lại đối xử tốt với tôi?”
Lương Tiểu Ý cảm thấy răng con quỷ nhỏ trong lòng cô đang không ngừng võ cánh, xúi giục cô nói ra tất cả mọi chuyện. Mà cô cũng không phải là một vị thánh, không thể chịu nhiều uất ức, tủi nhục như vậy cả đời được.
Cô vốn dĩ định một mình chịu đựng những bất công, những oán ước này, nhưng ngày hôm nay Thần Minh Viễn lại bắt cô phải quỳ xuống để nhận tội trước mặt Ôn Tình Noãn?
Điều này khiến cô tức chết! Rốt cuộc thì ai mới là người phải quỳ xuống xin lỗi đây? Hahaha … Thật là buồn cười.
Về việc vì sao Tô Lương Mặc đột nhiên lại trở nên tốt với cô như vậy, Lương Tiểu Ý bất giác nhớ lại ngày hôm đó, người đàn ông ấy âu yếm, vuốt ve vết sẹo dưới xương quai xanh của cô và hỏi, làm sao lại có những vết sẹo như thế này … Mặc dù hai người không nói gì, nhưng lúc ấy Lương Tiểu Ý cảm nhận được rằng anh ấy biết cô là người đã cứu anh trong hầm tránh bom.
Lương Tiểu Ý chỉ vào vết sẹo trên xương quai xanh của mình rồi nói: “Khi bảy tuổi, chỉ vì cứu Tô Lương Mặc nên mới có vết thương này. Ôn Tình Noãn lúc đó đã lén xem trộm nhật ký của tôi. Tôi vẫn nhớ một câu mà tôi đã ghi trong cuốn nhật ký đó: “Tôi bắt gặp ánh mắt của cậu bé đó, ánh mắt không ngừng kinh hãi trước vết thương trên vùng xương quai xanh của tôi. Tôi biết, cậu bé ấy đang nhìn chằm chằm vào vết thương ấy. Tôi tự hỏi một ngày nào đó, liệu cậu ấy sẽ xuất hiện trước mặt tôi, rồi nhận ra tôi bằng vết sẹo này không nhỉ?”
Thẩm Minh Viễn, khi tôi nhìn thấy Ôn Tình Noãn cũng có một vết sẹo trên xương quai xanh giống mình, lúc đó tôi vẫn ngu ngốc tin tưởng cô ấy, nghĩ rằng chắc là do cô ấy vô tình bị va chạm ở đâu đó mà thôi. Những vết bầm tím? Lại còn đúng ở xương quai xanh? Liệu anh có tin nổi không?
Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy mình như một con ngu vậy! Ấy thế mà tôi đã bị cô ta lừa dối trong suốt chừng ấy năm trời.
Nếu như không phải là gã mập đó nói cho tôi biết sự thật, thì tôi vẫn còn ngớ ngẩn tin lời Ôn Tình Noãn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!