Chương 148
“Bốp!”
“Lương Tiểu Ý! Cô dám đánh tôi!” Trong mắt Phó Đình Đình lóe lên hận thù, cô ta giơ tay định tát lại, bỗng một giọng nói lười biếng vang lên: “Cô dám đánh cô ấy, tôi sẽ phế cái tay của cô”
Khi giọng nói đó vang lên, tay Phó Đình Đình lập tức dừng lại giữa không trung, lát sau mới nghiêng đầu nhìn qua, sắc mặt chợt trắng bệch rồi vội nịnh nọt cười: “Là Tiêu thiếu sao ạ.
Lâu rồi không gặp, gần đây Tiêu thiếu vẫn tốt chứ ạ?”
Những người khác trong phòng cũng lập tức cung kính: “Kính chào Tiêu thiếu.”
Tên đầu hói trung niên nọ cười nịnh nọt lại gần Tiêu Bạch: “Sao Tiêu thiếu lại tới đây ạ? Ấy, không ngờ tối nay lại có thể có may mắn gặp được Tiêu thiếu, tôi rất vinh hạnh ạ”
Tiêu Bạch nhíu mày: “Chu Đông Bình?”
“Là, là tôi ạ, Tiêu thiếu còn nhớ rõ được tôi, thật là vinh hạnh ạ”
Tiêu Bạch đút hai tay vào túi châm chậm bước về hướng Lương Tiểu Ý, không thèm bố thí bất kì ánh mắt nào lên người Chu Đông Bình mà lại hỏi cô rằng: “Cần tôi giúp không?”
Lương Tiểu Ý nghĩ một chút rồi gật đầu. Cô nhận ra được Tiêu thiếu này chắc chắn là một nhân vật tai to mặt lớn, cả Chu Đông Bình gì đó cũng phải cung kính với hắn.
Tiêu Bạch bỗng ngồi xuống, ghé vào tai Lương Tiểu Ý, thanh âm trong trẻo mập mờ nói nhỏ cho mình cô nghe: “Chỉ cần tối nay theo tôi, tôi sẽ cứu bạn cô, thấy sao?”
Lương Tiểu Ý nhất thời không hiểu, “Cậu có ý gì?” Mặc dù đống cocktail nọ không độ, nhưng tửu lượng cô không tốt, đầu óc giờ vẫn còn váng vất chóng mặt, không hiểu được ý của Tiêu Bạch.
“Tôi nói; Tiêu Bạch nhoẻn miệng cười: “Tối nay ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ cứu cô ta ra” Nói xong, đôi mắt hoa đào nọ lóe lên vẻ nhất định phải có được.
Lương Tiểu Ý không thể tin được, cô bỗng giơ tay lên…
Một bàn tay đập vào khuôn mặt trẻ con của Tiêu Bạch vang lên “bốp” một tiếng.
“Cô lại dám đánh cậu Tiêu! Điên rồi không muốn sống nữa đúng không! Có ai không, đập cho ả điên này một trận rồi ném ra ngoài mau!” Chu Đông Bình vừa thấy Tiêu Bạch bị đánh thì lập tức nhảy ra lấy lòng hắn, kêu người dạy dỗ Lương Tiểu Ý.
Hai tên vệ sĩ nghe lệnh nâng chân đạp về phía cô.
Thẩm Quân Hoa nãy giờ không nói gì đột nhiên nghiêng người che Lương Tiểu Ý lại, nhận thay cô hai cú đạp mạnh đó.
Lương Tiểu Ý nghe thấy tiếng rên bèn ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi lập tức co rụt lại.
Cô tức run cả người, vội ngồi dậy ôm Thẩm Quân Hoa vào lòng, hung dữ nhìn tất cả mọi người trong phòng, Tiêu Bạch đứng cạnh đúng lúc lên tiếng với ánh mắt giễu cợt: “Cô chắc chắn là không cần tôi giúp à? Đề nghị của tôi vẫn còn hiệu lực đấy: Lương Tiểu Ý nhìn cậu bé mới khoảng 20 tuổi này, rồi lại nhìn về tên đạo diễn Chu Đông Bình hói đầu, bình tĩnh lên tiếng: “Nếu như giờ ông thả chúng tôi đi, hơn nữa bảo đảm sau này sẽ không gây khó dễ cho Thẩm Quân Hoa nữa, tôi sẽ coi như những chuyện hôm nay chưa từng xảy ra”