Chương 13: Nấu cơm cho Savvy
Lương Tiểu Ý cùng thím Trương đi ra khỏi siêu thị, cô cướp lấy đống đồ trong tay thím Trương, cầm giúp bà: “Thím Trương, để con xách giúp thím”
“Cô cứ để tôi, thân già này vẫn còn xách được đống đồ này, cô vừa mới xuất viện, sức khỏe vẫn còn yếu, cô cũng đừng giành với tôi nữa. Nếu để cậu Tô cậu ấy biết được, cậu ấy sẽ mắng tôi mất”
Vốn thím Trương cũng chỉ là nói đùa một câu, nhưng khi Lương Tiểu Ý nghe thấy, trên khuôn mặt phúng phính trẻ con của cô nhất thời hiện lên vẻ miễn cưỡng. Cô quay đầu đi, cả người bỗng giống như bị điểm huyệt, đứng im không động đậy.
TP co gi, cô?”
Thím Trương gọi mấy tiếng mà Lương Tiểu Ý đều không có phản ứng gì, bà khó hiểu mà nhìn theo ánh mắt của cô.
Trên con đường đối diện, một chiếc xe Maserati màu bạc phanh gấp, vững vàng đỗ lại ở đầu đường. Người đàn ông với thân hình thon gầy, mặc bộ âu phục màu xám mở cửa xe ra, đầu bên kia, một người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ rực giẫm lên đôi giày cao gót màu trắng bạc xuống xe.
Cô ta có dáng người vô cùng xinh đẹp, mái tóc nâu gợn sóng duyên dáng rơi xuống sau lưng.
Chiếc váy ngắn màu đỏ khiến cho làn da trắng vốn đã trắng của cô ta nay lại càng trắng thêm.
Lương Tiểu Ý mặt tái nhợt nhìn cô gái xinh đẹp ấy khoác tay chồng cô bước vào trung tâm thương mại phía đối diện.
`“ ánh tay bị ai đó khẽ đẩy khiến Lương Tiểu Ý bừng tỉnh, quay đầu nhìn lại liền thấy thím Trương đang lo lắng mà nhìn cô: “ Cô à, có lẽ…”
“Không có chuyện gì, chúng ta về thôi thím”- Lương Tiểu Ý không để cho thím Trương nói hết, cô giành lấy chiếc túi giấy trong tay bà, vẫy tay gọi lại một chiếc xe taxi, vội vàng chui vào xe, như thể muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Trên cả quãng đường trở vể, thím Trương cứ lo lắng nhìn Lương Tiểu Ý.
Mãi đến khi về đến biệt thự Lý Ân, khuôn mặt tái nhợt của Lương Tiểu Ý mới trở nên tốt hơn một chút.
“Thím Trương, con có thể nhờ thím một việc không?”- Sau khi cất bước nhà, cô nghẹn ngào.
nói.
“Ôi ôi. Cô có chuyện gì cứ trực tiếp sai bảo tôi là được, có cái gì mà nhờ với không nhờ chứ”
“Vậy thì, thím Trương, con xin thím đừng nói ra chuyện này. Con, con…hôm nay con chưa từng rời khỏi nhà. Con chưa từng đi siêu thị mua sắm với thím.”
“Hả? Vì sao chứ?” Thím Trương kinh ngạc hỏi.
“Thím Trương, thím đừng hỏi nữa.
Con…không muốn để anh ấy biết” Đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của cô. Bản thân cô cũng không hiểu vì sao mình phải làm vậy.
Đinh linh linh…
Ngay vào lúc này, tiếng điện thoại của Lương Tiểu Ý vang lên.
“Alo?”
Điện thoại truyền đến giọng nói ấm áp quen thuộc: “Tiểu Ý, là anh”
“Savvy, anh ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, Tiểu Ý…em đến nấu cơm cho anh được không?” Savvy tội nghiệp nói: “ Từ ngày em về nước, một mình anh ở lại Mỹ, một bữa cơm ngon cũng chưa được ăn. Em xem, anh đói đến mức phải bay đến Trung Quốc tìm em đó.- Anh ta mặt dày nói, nói xong đến bản thân anh ta cũng không nhịn được cất tiếng cười.
“ Nhưng mà, Tô…”
“ Hu hu hu, Lương Tiểu Ý, em là đồ vô lương tâm, anh sắp chết đói rồi, mà em vẫn còn nhớ đến Tô Lương Mặc của em. Này này, Lương Tiểu Ý, em nhớ lại năm đó, khi em đến ngày là ai mang tiếng biến thái, vượt đêm khuya lạnh giá đi tiệm tạp hóa 24 giờ mua băng vệ sinh cho em? Còn nữa, Là ai đóng vai bạn trai em khi em bị một tên biến thái theo đuổi? À à, còn nữa, năm đó lại là ai là ai chịu hình phạt trò chơi nói thật hay mạo hiểm thay em, “Tiệc bộ đồ bikini con thỏ đó? Nếu như tất cả những điều này em đều đã quên, Lương Tiểu Ý, anh chỉ có thể nói la anh mắt mù mới coi em là bạn bè. Hu hu hu, anh thật là đáng thương mà, sắp chết đói rồi…”
Lương Tiểu Ý cảm thấy vô cùng bất lực!Cô xấu hổ nhìn vào khuôn mặt không biết đang nghĩ gì của thím Trương, cô sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, mặt nghiêm túc, vội vàng nói: “Em sang nấu cơm cho anh ngay đây” Ông nội của tôi ơi, anh đừng có nói tiếp nữa, em quên không tắt loa ngoài đói “Thật chứ?”- Người đàn ông đầu bên kia điện thoại nhanh chóng thu hồi lại biểu cảm đáng thương trên mặt, kiêu ngạo ra lệnh: “ Tiểu Ý, anh cho em năm phút để đi ra ngoài. Anh đợi em ở cổng khu biệt thự. Nếu muộn một giây thì em tiêu đời rồi.”
“Hả? Bây giờ anh đang ở cổng khu nhà em?”
“ỪI Đừng nói nhiều nữa, anh bắt đầu tính giờ đấy nhé! Em mau ra đây đi!”- dứt lời, anh ta kiêu căng tắt máy.
Lương Tiểu Ý hít một hơi thật sâu, mới không bị Savvy Wayne chọc cho tức chết. Tên khốn này, lại bắt đầu kiêu ngạo rồi!
“Ừm ừm, thím Trương…Bạn con đang đứng đợi con bên ngoài rồi, hôm nay con không ăn cơm ở nhà đâu”- Nói xong, cô cũng không quan tâm phản ứng của thím Trương, cầm lấy cái áo khoác trên sofa, vội vàng chạy ra khỏi biệt thự.
Buồn cười chính là anh ta đã nói năm phút là năm phút, nếu thật sự quá dù chỉ một giây, ai biết Savvy sẽ gây ra chuyện khó tưởng tượng gì.
Lúc trước khi còn ở Mỹ, Lương Tiểu Ý đến muộn ba mươi giây trong buổi hẹn của họ, Savvy `>SeBmmmmm Xi Ạ š đã lôi cô đến trước cửa khu trung tâm mua sắm, bày tỏ một cách “thâm tình” với cô. Nhớ đến chuyện đó, Lương Tiểu Ý bỗng rùng mình.
Tên đó chuyện gì cũng dám làm!
Từ xa cô đã nhìn thấy chiếc xe thể thao huênh hoang màu xanh xẫm đỗ trước cửa khu biệt thự, một cánh tay thò ra từ trong xe, vẫy tay nhiệt tình với cô: “Ở đây, ở đây! Tiểu Ý, ở đây!”
Lương Tiểu Ý cố nhịn xúc động muốn trợn trắng mắt xuống, cô cũng không bị mù mà không nhìn thấy anh. Lớp véc ni trên chiếc xe thể thao của anh ta chói mắt tới mức có thể làm gương soi, như vậy cũng đã đủ rêu rao rồi, lại thêm màu tóc nâu của anh khiến cho Lương Tiểu Ý cảm thấy người đàn ông trời sinh đã thu hút ánh mắt của người khác. So với nghề y nặng nề âm thầm, anh ta càng thích hợp trở thành người mẫu đứng trên sàn catwalk hơn.
“Sáo thế? có phải anh rất đẹp trai đúng không? Nhìn đến ngây người rồi chứ?” Savvy Wayne bảnh chọe ngẩng khuôn mặt đẹp trai của mình lên. Nhìn khuôn mặt điển trai kiêu ngạo đó, Lương Tiểu Ý cảm thấy lòng bàn ngứa vô cùng, chỉ muốn giáng cái tát lên khuôn mặt ấy.
Dù quen nhau đã lâu, nhưng cô vẫn không ưa được sự kiêu căng của anh.
“Cũng bình thường thôi, miễn cưỡng xem được”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!