*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đang cùng nói chuyện với Triệu Mật, Giản Ninh bỗng bị những âm thanh reo hò hấp dẫn mà ngẩng đầu lên, lập tức cô không thể tin được mình sẽ nhìn thấy một thân ảnh lạnh lùng cao ngất kia đang tiến vào phòng.
Cô không kịp kinh ngạc, thế nhưng trong lòng dấy lên một loại cảm xúc khác.
Nếu như lần đầu tiên gặp phải chỉ là ngoài ý muốn, lần thứ hai gọi là duyên phận được trùng phùng, đến lần thứ ba gặp lại, chẳng phải đây là duyên trời định đoạt sao.
Giản Ninh bỗng cảm thấy thật buồn cười, hồi trước chính Tống Yến đã từng kể về người anh em kia, còn mình lúc đó chỉ tìm anh trong biển người mênh mông, mà chẳng hay biết người bạn kia của Tống Yến lại chính là anh.
Triệu Mật nhìn theo ánh mắt của Giản Ninh, chỉ thấy tấm lưng của Tống Yến quay về phía mình, anh đang nói chuyện với Đồng Phó Ngôn.
Hai người đàn ông đều có thân hình cao lớn thẳng tắp, đứng chung một chỗ phá lệ nổi bật.
Hai người hình như đang ôn chuyện cũ, Đồng Phó Ngôn rất ít mở miệng, chủ yếu chỉ gật đầu, sau đó ngắn gọn nói mấy câu.
Triệu Mật biết Đồng Phó Ngôn là nhờ Tống Yến, lần đầu tiên cô gặp người đàn ông này, chỉ cảm thấy tính tình người này quá mức trầm tĩnh y như người chết, thế nhưng trực giác nói cho cô biết, người đàn ông này tuyệt đối không phải một người tầm thường.
"Người đàn ông kia tên là Đồng Phó Ngôn." Triệu Mật thấy Giản Ninh có hứng thú với người đàn ông xa lạ kia, liền cảm thấy cô bạn lãnh cảm như cục đá này của cô thật vất vả mới có thể hứng thú với một người khác phái, nên cô cười nói, "Chính là người anh em mà lần trước mình kể với cậu là Tống Yến phải đi đón ngoài sân bay đấy, bây giờ đang làm vệ sĩ, tên là Đồng Phó Ngôn.”
Triệu Mật dừng một chút, nghĩ đến thân phận của Đồng Phó Ngôn, lại nhắc nhở Giản Ninh: "Nhưng mà chớ xem thường nhé, công việc vệ sĩ này cũng được xem như là một chức vụ có uy thế đấy."
Giản Ninh cười gật đầu, ý thức chỉ dừng lại ở lời nói ban đầu của Triệu Mật: "Mình biết, mình biết anh ấy."
Triệu Mật ngạc nhiên quay đầu nhìn cô.
Mọi ánh mắt lúc này của Giản Ninh chỉ đặt trên người Đồng Phó Ngôn: "Anh ấy chính là người mà mình đã chờ đợi suốt 5 năm. Chính là người đàn ông mà mình cửu biệt trùng phùng."
Triệu Mật kinh ngạc nói không nên lời, không thể tin duyên phận có thể trùng hợp đến như vậy.
Ánh mắt kinh ngạc của cô đảo tới đảo lui trên người Đồng Phó Ngôn và Giản Ninh, trong lòng lơ đãng luồn thêm một loại tâm tư khác.
Hai người này thật vất vả mới trùng phùng, vì sao mà vẫn chẳng có chút động tĩnh tiến triển nào vậy?
Giản Ninh không biết ánh mắt và tâm tư của Triệu Mật, bởi vì chính cô lúc này chỉ muốn dành hết tất cả tâm tư của mình vào Đồng Phó Ngôn, chỉ nói cùng Triệu Mật vài câu, rồi nhìn về phía Đồng Phó Ngôn đang yên lặng đi qua.
Giản Ninh cách bọn họ không gần cũng không xa, người chung quanh rất ít, Giản Ninh làm bộ đang chọn bánh ngọt, cúi đầu, lỗ tai cũng đã len lén dựng thẳng lên, cô muốn nghe lỏm những chi tiết nhỏ nhặt về tính cách và thói quen mà cô đã bỏ lỡ của Đồng Phó Ngôn.
"Chuyện này cậu có thể yên tâm, chuyện trong cục vẫn ổn." Là giọng Tống Yến, mang theo nghiêm túc.
"Ừm, mình biết." Giọng của Đồng Phó Ngôn trầm thấp mang theo suy tính sâu xa, "Nhóm người kia đã đến bước đường cùng, hiện tại nhất định sẽ điên cuồng trả thù chúng ta, các cậu phải cẩn thận."
"Mình hiểu rồi."
"Không chỉ là cậu phải cẩn thận, bạn gái nhỏ kia của cậu cũng đừng để xảy ra sơ sót." Đồng Phó Ngôn đột nhiên nói tới Triệu Mật, "Bọn chúng không phải loại lưu manh quèn, băng nhóm này đã từng là một mạng lưới lớn mạnh chuyên giao dịch vũ khí tại biên cảnh Vân Nam, tuyệt đối rất quỷ ma, chúng ta không thể không đề phòng."
Tống Yến trầm mặc một lát, dùng thanh âm rất thấp nói chuyện, thấp đến nỗi Giản Ninh không thể không lén lút nghiêng đầu qua, mới có thể miễn cưỡng nghe thấy một chút.
"Cơ thể cậu bây giờ thế nào?" Tống Yến lo lắng.
Đồng Phó Ngôn chỉ bình thản như chẳng có gì xảy ra, ngữ điệu nhàn nhạt: "Trải qua mấy tháng cưỡng chế, đại khái khỏe hơn. Cậu yên tâm, mình không chết được."
Tống Yến cười, quen tay dùng nắm đấm đánh một cái trên lồng ngực của anh: "Tiểu tử mạng cậu cũng lớn lắm, mình đương nhiên biết. Nhưng cũng đừng lật thuyền trong mương, hôm nay thật sự có chuyện quan trọng tìm cậu, nên mình mới kêu Quách Chí mang cậu tới."
Đồng Phó Ngôn trầm ngâm: "Quách Chí?"
"Cậu chớ hoài nghi năng lực của cậu ta nhá." Tống Yến thấy anh nhíu lông mày, liền biết Đồng Phó Ngôn ôm lấy hoài nghi với Quách Chí: "Cậu ta hiện tại không làm lưu manh nữa, bây giờ cậu ta đang dưới sự chỉ đạo của mình, thấy tác phong làm việc rất ổn."
Đồng Phó Ngôn mỉm cười nói: "Coi chừng bị bẻ cong."
Đồng Phó Ngôn đùa giỡn, khiến Tống Yến không khỏi kinh ngạc. Trong ấn tượng của anh, Đồng Phó Ngôn là kiểu người không thường nói đùa.
"Xe của cậu, mình đã đưa ra bãi phế thải để tạm rồi." Tống Yến nói cho anh biết.
Đồng Phó Ngôn kinh ngạc nhíu mày: "Không sửa được?"
"Chứ còn gì nữa." Tống Yến biểu hiện dĩ nhiên, "Cậu cũng không thèm kiểm tra coi nó bị đánh bom thành hình dáng nào, cậu cho rằng sửa xe dễ lắm à."
...
Giản Ninh không nghe bọn họ nói nữa, bởi vì đoạn đối thoại trước đã đủ khiến cô kinh hãi.
Cái gì gọi là cưỡng chế?
Cái gì gọi là xe bị đánh bom?
Cuộc sống của anh còn kinh tâm động phách gấp mấy lần so với 5 năm trước, khó trách anh lại có ánh mắt như hiện tại, khó trách anh lại có thói quen kiểm tra xe trước khi ngồi vào.
Bữa cơm này rất bình thản, Tống Yến nói chuyện cùng Đồng Phó Ngôn hơn nửa tiếng, rồi xoay qua đùa giỡn bạn gái nhỏ Triệu Mật nhà mình.
Đồng Phó Ngôn hiện tại chỉ đứng tại chỗ chậm rãi uống cho xong ly rượu trong tay, sau đó chậm rãi đến một chỗ an tĩnh khác.
Giản Ninh không biết Đồng Phó Ngôn có thấy mình hay không, nhưng cô không đủ dũng khí để bắt chuyện cùng Đồng Phó Ngôn.
Rất nhiều mâu thuẫn trong lòng, muốn chiếm lấy tất cả mọi thứ của anh thành của mình, nhưng đối với sự xuất hiện của anh, trong lòng cô ngượng ngùng không thôi, khó mà tiến lên được.
Có thể cùng Đồng Phó Ngôn nói chuyện, vẫn phải chờ đến lúc gần tàn tiệc. Đồng Phó Ngôn không có xe, Quách Chí uống say như chết, có thêm một thần trợ công Triệu Mật đề xuất với Tống Yến, để Giản Ninh cùng Đồng Phó Ngôn về chung với nhau.
Ý tứ trong đó quá mức rõ ràng, rõ ràng đến mức Giản Ninh không biết nói như thế nào. Cô biết, nhưng không đồng ý hay từ chối, bởi vì cô cũng có mưu kế như thế.
Cô liền nhìn Đồng Phó Ngôn bằng một ánh nhìn ôn nhu, hi vọng từ trong đáy mắt mình, anh có thể hiểu rõ chính cô muốn gì.
Đồng Phó Ngôn hai tay đút trong túi, buông ánh nhìn miễn cưỡng của Giản Ninh xuống, chốc lát sau ngẩng đầu nhìn Tống Yến rồi nói: "Mình và cô ấy đi cùng đường, cũng tiện."
Tống Yến lại không yên tâm nhìn về phía Giản Ninh, chỉ nói: "Em... Yên tâm nhé, đừng hoảng sợ."
Nói đến Giản Ninh như lạc vào sương mù, nhưng trực giác cho thấy có chuyện gì đó bất thường sẽ phát sinh.
Thật ra vì lần này được đi cùng xe với Đồng Phó Ngôn, mà lòng cô như đang nổi đầy bong bóng vui mừng khấp khởi, nhưng trên mặt chỉ bày ra một biểu cảm không quan tâm, gật đầu nói ‘đã biết’.
Xe đi xuyên qua đường cao tốc, Giản Ninh tựa lưng vào ghế dày vò hai huyệt Thái Dương do cơn đau đầu đang oanh tạc.
Qua khung cửa sổ đen như mực, Giản Ninh nhìn thấy một ánh đèn đường lập lòe, bỗng trên đài radio thâm tình phát lên bài hát « Lưu Niên » của Vương Phi.
“Đau đầu thì dựa vào nghỉ ngơi một xíu đi." Đồng Phó Ngôn nhắc nhở cô, ánh mắt một mực nhìn về phía trước, trong tay cũng đã ấn chốt mở, hai bên cửa sổ xe từ từ kéo xuống.
Đèn đỏ phía trước sáng lên, xe chậm rãi dừng lại, mang theo bụi đất cùng gió đêm lùa vào trong khung cửa, Giản Ninh cảm thấy cơn đau đầu có chút dịu đi, từ trong cái hộc xe cô lấy ra một hộp kẹo hoa quả, ăn mấy viên, vẫn không quên hỏi Đồng Phó Ngôn muốn ăn hay không.
Dựa vào tính cách của Đồng Phó Ngôn, chắc chắn là sẽ từ chối không ngần ngại.
Giản Ninh cười nhướng một bên lông mày, nghiêng người nhẹ ép sang bên kia.
Đặt một tay lên vai Đồng Phó Ngôn, còn tay kia thì cầm một viên kẹo hoa quả không nói không rằng đút vào bên trong miệng của Đồng Phó Ngôn.
Đồng Phó Ngôn lần này thật sự rất ngỡ ngàng, vì ổn định tay lái, anh không thể không há mồm cắn viên kẹo hoa quả.
Hương vị chua chua ngọt ngọt của viên kẹo hoa quả tỏa ra trong miệng, lan đến đầu lưỡi khiến người ta cảm thấy thật ấm lòng, bất giác ở giữa lông mày cũng có chút thả lỏng hơn.
"Tôi còn tưởng anh không thích ăn kẹo hoa quả." Giản Ninh tinh mắt phát hiện vẻ khác thường trên khuôn mặt người ngồi cạnh, lúc đầu còn tính đậy lại hộp kẹo nhưng về sau lại mở hờ, "Xem ra tôi đoán sai."
Đồng Phó Ngôn nhìn động tĩnh phía trước, thừa nhận nói: "Tôi thích ăn ngọt."
"Đàn ông thích ăn ngọt?" Giản Ninh kinh ngạc.
Trong nhận thức của cô, hơn phân nửa số con gái thường thích ăn ngọt, còn con trai thì hơn phân nửa không thích mấy cái đồ ngọt này.
"Mỗi người có sở thích khác nhau thôi, chẳng qua là tôi cảm thấy đồ ngọt có thể khiến người ta dễ chịu."
"Tôi nghe người khác nói, người thích đồ ngọt một là vì họ có cuộc sống hoàn mỹ còn không thì bởi vì họ có cuộc đời bất kham, không chịu đựng nổi nên phải sử dụng vị ngọt để bù trừ cho những cay đắng trong lòng."
Đồng Phó Ngôn nhìn về phía Giản Ninh: "Tôi chỉ đơn giản là thích ngọt, không có ý nghĩa gì sâu xa đâu."
Y hệt như trước đây, cảm xúc của anh, bình thản như nước.
Giản Ninh nhún vai, tỏ ý hiểu rõ.
Lúc đèn xanh sáng lên trong nháy mắt, Giản Ninh lại cấp tốc đút thêm một viên kẹo hoa quả nữa vào miệng Đồng Phó Ngôn.
Đồng Phó Ngôn lại một lần nữa thúc thủ chịu trói, nhưng không quên nhắc nhở Giản Ninh: "Tôi đang lái xe, không nên lộn xộn."
Giản Ninh chỉ ngắn ngủi đáp lại là mình đã hiểu. Nhưng trong lòng lại không thể hiểu nổi thứ cảm xúc tuyệt diệu lúc này.
Cảnh tượng này thật giống như hai vợ chồng, người chồng thấy người vợ đang lộn xộn bên cạnh nhưng không thể làm gì, chỉ dám cưng chiều trách móc.
Cô có thể đang ảo tưởng hay không, một ảo tưởng mà cô trở thành người yêu của Đồng Phó Ngôn, ảo tưởng tất cả mọi thứ ở thời điểm hiện tại, đều thật sự tồn tại.
Hiện thực lại không khiến cô toại nguyện, lúc họ gần đến chung cư, Đồng Phó Ngôn đột nhiên thắng xe lại, chiếc xe chậm rãi dừng lại trên con đường trống trải.
Bên trong màn đêm hắc ám phía trước, ẩn nấp một loại nguy hiểm nào đó mà không ai lường trước được.
Giản Ninh đã quen nhìn mặt mà nói chuyện, cô thấy Đồng Phó Ngôn bên cạnh đang mím môi lạnh lùng, nên cũng hiểu chỗ này đang ẩn dấu một sự nguy hiểm. Cũng không mở miệng hỏi thăm phát sinh chuyện gì, cô chỉ hỏi anh: "Xử lý như thế nào?"
Đồng Phó Ngôn chậm rãi quay đầu về phía cô, bên trong đôi mắt màu nâu xám giống hệt như ánh nhìn trấn định lúc trước trong trí nhớ của cô. Anh nói, "Giản Ninh, cô nhìn ra ngoài cửa sổ."
Anh nhìn chăm chú vào cửa sổ bên cạnh, Giản Ninh vội vàng quay đầu nhìn khung cảnh bên khung cửa sổ. Nhưng trong nháy mắt khi vừa cúi đầu, chợt truyền đến một âm thanh nặng nề nện vào phía sau ót.
Cái ót của cô đau nhức đến tê dại, lập tức mắt tối sầm lại không còn nhận thức gì nữa.
Đồng Phó Ngôn lặng lẽ nhìn một nhóm người ngoài cửa sổ, trong tay bọn họ cầm súy côn nặng nề cùng với vũ khí khác, từng ánh mắt lộ ra sự hung hãn, đằng đằng sát khí tiến về phía anh.
Từ lớn trong túi áo, anh lấy điện thoại ra, cấp tốc bấm vào một cái tên, thanh âm tỉnh táo trong không gian chật hẹp vang lên: "Tống Yến, động thủ."
Sau khi cúp máy, anh lại cấp tốc móc từ trong túi áo khoác ra một khẩu GLOCK 17 (1), rồi mở cửa xe ra ngoài.
(1) Hình mình họa: Cửa xe đã bị anh khóa lại, chiếc xe ẩn mình trong bóng đêm rời xa nơi nguy hiểm, chỉ có một mình anh đang hướng về nơi nguy hiểm kia.
Giản Ninh cảm giác mình đã lạc vào giấc mơ của 5 năm trước khi cô gặp anh, bối cảnh là bên trong quân doanh của lực lượng Gìn Giữ Hòa Bình.
Năm cô mới 18 tuổi, vừa thi đại học xong thì cô đi đến Afghanistan thăm mẹ của mình.
Mẹ của cô, Scarlett, là một nhiếp ảnh gia quốc tế có tiếng, bà ấy là người luôn tìm kiếm sự hoàn mỹ hoặc cực đoan. Bà ấy đã từng vì muốn tìm cảm hứng cho bộ ảnh chụp mà điên cuồng nếm thử đủ loại chuyện mới mẻ, cũng điên cuồng chia sẻ và trải nghiệm đủ loại hưng phấn, thỏa mãn tinh túy nhất trong tình yêu.
Tính cách Scarlett thoát ly ra khỏi thế tục, tình yêu của bà tách rời khỏi xác thịt, không ai có thể gông cùm xiềng xích được bà. Cho nên chỉ vừa kết hôn được 5 năm thì bà và chồng lại ly hôn.
Sau khi Giản Ninh được lực lượng Gìn Giữ Hòa Bình giải cứu từ hang ổ của băng nhóm khủng bố, họ trước hết phải gọi điện thoại báo cho Scarlett, chỉ có điều điện thoại của bà nhiều lần không ai bắt mấy.
Giản Ninh cũng có gọi cho người bố làm kiến trúc sư, Giản Thâm, sau một vòng liên lạc loằng ngoằng, Scarlett mới biết được sự tình. Từ Syria xuất phát tìm Giản Ninh.
Giản Ninh bất đắc dĩ ở lại trong quân doanh, người trong quân doanh vàng thau lẫn lộn, một số người chỉ cần quan sát một chút liền có thể nhìn ra tốt xấu, nhưng cũng có một số người thật khó mà phân biệt.
Lúc Đồng Phó Ngôn đang nghỉ ngơi từng kể cho cô rất nhiều chuyện, thí dụ như binh sĩ Georgia cao lớn uy mãnh có làn da màu lúa mì kia, quyết không thể tiếp cận hắn.
Khi đó Giản Ninh quá mức nhút nhát, cô trốn ở trong quân doanh rất ít đi ra ngoài.
Cô chỉ nguyện ý đi theo Đồng Phó Ngô người luôn nở một nụ cười ấm áp, thế nhưng mầm tai họa cuối cùng vẫn tự dưng rơi trên người cô.
Lúc Đồng Phó Ngôn đang đi tập huấn tại trung tâm huấn luyện, có một vị khách không mời mà đến, chính là cái người mà Giản Ninh luôn muốn tránh né - Georgia.
Hắn ta tiến vào doanh trướng của Giản Ninh, để ngực trần, trên mặt giương lên một nụ cười khiến cho người ta phải khiếp sợ. Hắn đã làm ra những thứ rất thô lỗ dung tục, hắn thậm chí còn dùng tiếng Anh nói: "Anh muốn cùng em hưởng thụ..."