Giản Ninh nghe thanh âm trầm khàn của anh vang lên từ đầu dây bên kia. Trong đầu hồi tưởng lại, những chuyện trong quá khứ có liên quan tới anh mà Quách Chí nói ban nãy.
"Thế nào?"
Pháp y đang thu thập dấu vân tay tại hiện trường vụ án, còn có cảnh sát đang giữ gìn trật tự, đám đông bu đen bu đỏ xung quanh, thậm chí còn hơi ồn ào. Đồng Phó Ngôn liền chen chúc băng qua đám đông, trú dưới tán cây ngô đồng cao lớn, tránh khỏi đám đông, một tay của anh đút vào túi, hỏi Giản Ninh.
“Em đã làm xong phần còn lại của công việc phiên dịch, nên bây giờ em có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian.” Kiến Ninh im lặng, ngập ngừng hỏi: “Có lẽ trong nửa tháng nữa, em sẽ bay đến Afghanistan, anh nghĩ thế nào? ”
Giản Ninh nhưng thật ra là muốn hỏi anh có thể cùng mình đến Afghanistan không, đó là nơi mà hai người lần đầu tiên gặp nhau, cũng là vùng đất anh ấy từng anh dũng chiến đấu.
Đồng Phó Ngôn lại có vẻ lạnh lùng: "Ừm."
Giản Ninh có chút thất vọng với câu trả lời ngắn gọn của anh, nhưng cô vẫn cười đối thoại với anh: "Vậy anh có đặc biệt thích món ăn gì không, hôm nay em nhận thầu nhà bếp, có thể khao Đồng tiên sinh một bữa ngon lành."
Đồng Phó Ngôn thấp giọng cười, bên trong ánh mắt đong đầy cưng chiều, chỉ là nghĩ đến bây giờ còn có công việc, ngữ khí vẫn khá nặng nề trả lời cô: "Hôm nay có thể rất muộn anh mới về, em cứ nấu cho em ăn là được rồi. Nhớ kỹ, không được nhịn đói, nghỉ ngơi sớm một chút."
Giản Ninh há to miệng, muốn mở miệng nói anh về sớm một chút, có thể ở cạnh mình, nhưng cô cũng nhớ công việc của anh hiện giờ nhất định rất căng thẳng, thế nên cô liền thu lại những lời mình định thốt lên.
"Được rồi, em biết rồi." Trên mặt Giản Ninh thoáng hiện vẻ thất vọng, nhưng vẫn cười cùng Đồng Phó Ngôn nói: "Anh ở bên ngoài cũng phải chú ý một chút, thân thể của mình rất quan trọng đó."
Đồng Phó Ngôn nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Giản Ninh phát hiện mình không có gì để nói với anh, hoặc có lẽ là vì muốn nói quá nhiều, nhưng đến lúc mở miệng ra lại không biết nên nói thế nào.
Thế là liền nói với Đồng Phó Ngôn, mình còn phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, rất nhanh liền cúp điện thoại.
Giản Ninh nằm trên ghế sa lon, đầu gối dựa trên chiếc gối cao của ghế sô pha mềm mại, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
Thật ra việc Đồng Phó Ngôn không thể cùng cô đi đến Afghanistan, thậm chí không thể cùng cô ăn tối, nhiều ít cô cũng cảm thấy hơi thất vọng.
Thế nhưng sự thất vọng chỉ có thể từ từ che dấu dưới lớp trang điểm trên mặt, Giản Ninh sẽ cố gắng khiến mình hồi tưởng lại, ban đầu ở Manhattan lúc cùng Đồng Phó Ngôn đi ăn sáng, rồi cùng anh tản bộ cho ăn bồ câu trong Central Park.
Tâm trạng bắt đầu dần cải thiện hơn, cô sẽ minh bạch con đường đồng hành cùng Đồng Phó Ngôn rất sáng sủa tươi đẹp, cho dù chưa từng trải qua những chuyện trong quá khứ của anh, không cùng anh đồng cam cộng khổ vượt qua những nguy hiểm gian lao trong quá khứ, nhưng đối với tương lai, bất luận tiền đồ long đong hay quang minh đại đạo, cô chắc chắn sẽ nắm tay anh cùng nhau bước về phía trước.
Giản Ninh nheo mắt lại nghỉ ngơi, hoặc có lẽ cô đang thả lỏng đầu óc.
Bỗng dưng Triệu Mật gọi điện thoại tới, Giản Ninh có chút tản mạn nghe điện thoại. Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói vui tươi của Triệu Mật rốt cục cũng khiến cho Giản Ninh cảm thấy vui vẻ hơn nhiều, cô nói cho Giản Ninh là mình đang ở trong bệnh viện, bởi vì buổi sáng cảm thấy không thoải mái, thế là đi một chuyến bệnh viện, lúc này mới phát hiện mình mang thai hơn một tháng.
Giản Ninh vừa kinh ngạc vừa vui vẻ khi nghe được tin mừng này, còn muốn chạy đi bệnh viện chăm sóc Triệu Mật, lại nghĩ chắc bên cạnh cô bạn mình đã có Tống Yến chăm sóc, mình qua đó chỉ tổ làm kỳ đà cản mũi hai người họ, cho nên chỉ cùng Triệu Mật nói chuyện một lát.
Cùng Triệu Mật nói chuyện xong, đã hơn bốn giờ chiều. Giản Ninh nhìn căn phòng trống rỗng, cảm thấy mình không còn khẩu vị ăn cơm, thế là liền đến thư phòng đọc sách.
Đọc sách trong vòng hai tiếng, Giản Ninh lại dụi mắt ra khỏi thư phòng, nhìn thời gian đã nhanh đến bảy giờ tối, Đồng Phó Ngôn vẫn chưa quay về. Giản Ninh liền nằm vật xuống ghế sa lon, có chút mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc Đồng Phó Ngôn về căn hộ, đã là 11:30 giờ khuya. Tiếng mở cửa của anh rất nhẹ, để không đánh thức Giản Ninh.
Lúc ánh đèn mờ nhạt mà ấm áp bao chùm trong phòng khách, Đồng Phó Ngôn liếc mắt liền phát hiện, một thân thể kiều diễm mềm mại đang nằm trên ghế sa lon.
Giản Ninh ngủ trong bóng tối, thậm chí không thèm đắp chăn. Đồng Phó Ngôn đặt chìa khoá lên bàn, sau đó liền xoay người vào phòng ngủ, lấy một tấm chăn mềm mịn, đắp trên người Giản Ninh.
Giản Ninh mông lung cảm nhận được có người đụng phải cánh tay của mình, cô luôn là người có lòng cảnh giác. Thế là chậm rãi mở to mắt, cố gắng khiến cơn buồn ngủ thối lui, trước mắt cô thình lình xuất hiện khuôn mặt của Đồng Phó Ngôn.
Cơn buồn ngủ nặng nề cũng bởi vì Đồng Phó Ngôn mà tan biến đi rất nhiều, nhìn thấy Đồng Phó Ngôn đang nhẹ chân nhẹ tay đắp cho mình tấm chăn, Giản Ninh chống tay liền muốn đứng dậy.
Bàn tay ấm áp của Đồng Phó Ngôn đã cầm cánh tay của cô, hỏi: "Tại sao không vào phòng ngủ nghỉ ngơi."
"Em muốn chờ anh." Giản Ninh còn buồn ngủ, nhìn thấy thần sắc của Đồng Phó Ngôn có chút lười biếng: "Sau đó chuẩn bị cơm tối cho anh."
Đồng Phó Ngôn nhìn dáng vẻ lười biếng của Giản Ninh, trong lòng khẽ động, anh đã chăm chú ôm cô vào trong ngực của mình, hai tay chen chúc siết chặt, giữ lấy cô. Lại một mực trầm mặc không nói gì.
Giản Ninh vẫn còn có chút bối rối, đang miễn cưỡng dựa trên ngực Đồng Phó Ngôn, có thể rõ ràng cảm giác được, lúc mình tiếp xúc thân mật với lồng ngực chập trùng lại nóng bỏng, sâu trong nội tâm mình chậm rãi dâng trào nhiệt ý.
Cô liền đưa tay muốn đẩy anh ra, chỉ là lực đạo của cô không thể so bì được với Đồng Phó Ngôn, thế là liền nhẹ giọng nói cùng anh: "Anh cũng chưa ăn cơm phải không?"
"Ừm."
Đồng Phó Ngôn không nhúc nhích ôm cô, cái cằm chống trên đỉnh đầu cô, khi nói chuyện, giọng nói càng thêm phần dụ hoặc.
"Vậy anh để em chuẩn bị bữa tối cho anh nhé."
"Anh không đói bụng."
"Từ trưa anh vẫn chưa ăn cơm, làm sao chịu nổi." Giản Ninh giống như đang khuyên con nít, dùng tay nhẹ nhàng vuốt bộ ngực của anh: "Nói phải nghe lời, ăn cơm mới mau lớn."
Nghe thấy từng cử chỉ của cô, Đồng Phó Ngôn bị chọc cười, thân thể nghiêng sang một bên, cùng Giản Ninh ngã trên ghế sô pha mềm mại. Anh lại đứng dậy khẽ động, đã trở thành thế chủ đạo, anh thành công nhốt Giản Ninh dưới thân thể của mình, hơi hơi híp mắt, bên trong ánh mắt ranh mãnh như có nụ cười khiến Giản Ninh có chút hoảng hốt.
Giản Ninh phát hiện mình đã thành thế bị động, thế là mở miệng gọi tên của anh: "Đồng Phó Ngôn."
Ánh mắt của Đồng Phó Ngôn càng sâu thêm: "Cái gì?"
"Em nói nè." Giản Ninh vội vàng đổi giọng, đưa tay khoác trên bờ vai của Đồng Phó Ngôn, ngón tay nhẹ nhàng đánh vòng trên đầu vai của anh: "Anh có đói bụng không?"
"Ừm."
"Vậy em nấu cho anh ăn." Giản Ninh hơi khẽ nâng đầu, sáp lại bên tai của anh nhẹ nói: "Chúng ta lúc này cũng không vội vàng mấy chuyện này, ăn no mới quan trọng nhất. Trong tủ lạnh có nguyên liệu tươi lắm, anh muốn ăn cái gì?"
Khóe môi của Đồng Phó Ngôn khẽ cong: "Anh muốn em, rất muốn, cực kỳ muốn em."
Anh nói xong, đã nghiêng đầu, đem bờ môi rơi xuống cần cổ tinh tế của Giản Ninh. Môi của anh mát lạnh mà lại đầy dụ dỗ, đã khiến Giản Ninh không còn tự chủ tự động ưỡn về sau, không ngờ là bị Đồng Phó Ngôn công thành chiếm đất.....
Kết thúc một trận hoan ái, Đồng Phó Ngôn bồng Giản Ninh vào phòng tắm.
Giản Ninh mệt mỏi khép hờ mắt, nhìn Đồng Phó Ngôn đang rửa ráy cho mình, khóe miệng có chút không thể che hết nụ cười.
Nhưng chuyện lúng túng liền phát sinh ở sau đó, ngay lúc Đồng Phó Ngôn đang cẩn thận rửa mặt cho mình, cái bụng của Giản Ninh kêu rầm lên trong không gian an tĩnh càng thêm phần chói tai.
Đồng Phó Ngôn chậm rãi giương mắt nhìn chăm chú Giản Ninh, lông mi có chút giương lên, tựa hồ đang chờ Giản Ninh trả lời.
Giản Ninh làm ra vẻ như đây là chuyện đương nhiên: "Em vốn là muốn đợi anh trở về ăn cơm chung, không ngờ anh lại muốn ăn em... Vậy cũng chỉ có thể đến phiên em đói bụng."
Đồng Phó Ngôn trầm thấp cười một tiếng, không nói gì nữa. Giản Ninh biết anh là người thích trầm mặc, cho nên sự trầm mặc của anh lúc này là một điều bình thường.
Cho đến khi rửa mặt xong, Đồng Phó Ngôn ôm Giản Ninh vào phòng ngủ, chỉ nói cô nằm nghỉ ngơi thật tốt một lát, sau đó liền đi ra ngoài.
Giản Ninh không biết Đồng Phó Ngôn muốn làm gì, nhưng cô cũng có thể đoán được đại khái, thế là từ trên giường, lén lút he hé mở một khe cửa, nhìn lén bên ngoài, dùng cách này chứng thực phỏng đoán của mình.
Đồng Phó Ngôn hình như đang chuẩn bị bữa ăn khuya, qua khe cửa, Giản Ninh có thể nhìn thấy thân hình mạnh mẽ rắn rỏi mà cao ráo của anh đang rục rịch trong phòng bếp. Ánh đèn sáng ngời chiếu trên người anh, làm mờ cả những đường nét xung quanh thân anh, trông rất hư ảo nhưng lại thật đẹp đẽ.
Giản Ninh yên lặng nhìn anh rất lâu, cũng biết Đồng Phó Ngôn là người cực kỳ nhạy bén, nhất định sẽ phát hiện có người đang dòm ngó mình. Cho nên Giản Ninh nghĩ tới đây, hành động cũng chẳng thèm thu liễm, mở rộng cửa, cứ như vậy thẳng tắp mà nhìn thân ảnh của Đồng Phó Ngôn.
Lúc Đồng Phó Ngôn đưa bát cháo mà mình vừa nấu xong đến trước mặt Giản Ninh, cô rõ ràng là kinh ngạc. Cô biết trù nghệ nấu nướng của Đồng Phó Ngôn không kém, nhưng không ngờ sẽ tốt như thế. Chỉ một bát cháo đơn giản như vậy, thế mà anh lại khiến cho cả vẻ bề ngoài lẫn hương vị của nó trở nên thơm ngon lạ thường.
"Cháo có thể bồi bổ dạ dày, nhân lúc còn nóng em ăn nhiều một chút."
Giản Ninh ngồi cạnh bàn trong phòng khách, cánh tay trái chống lên bàn, tay phải múc một thìa cháo, nhìn cháo đặc quánh tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ, điều này khiến Giản Ninh vô cùng có khẩu vị.
Đồng Phó Ngôn lẳng lặng mà nhìn Giản Ninh húp cháo, bỗng nhiên nghĩ đến vụ án mà mình đang xử lý, thế là mở miệng nói: "Lúc anh không ở nhà, em nếu có đi ra ngoài thì phải coi chừng cẩn thận đấy."
"Dạ." Giản Ninh lại truy vấn: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Đồng Phó Ngôn trầm mặc một chút, nói tiếp: "Anh hiện giờ đang điều tra một vụ giết người liên hoàn. Hung thủ liên tục xuất hiện tại trung tâm thành phố và vùng ngoại thành, người bị hại đều là phụ nữ bị giết tại nơi làm việc."
Giản Ninh tựa hồ có chút ấn tượng, bởi vì ban nãy lúc ngẫu nhiên xem thời sự cũng có nghe loáng thoáng qua, không ngờ là vụ án này do Đồng Phó Ngôn phụ trách.
"Em có thấy thời sự đưa tin này." Giản Ninh nhìn Đồng Phó Ngôn: "Vụ án này hiện tại xử lý thế nào?"
"Bây giờ pháp y đang ở hiện trường thu thập vân tay hoặc những vật khác. Hung thủ mắc bệnh tâm thần rất nặng, có cảm giác cực kỳ chán ghét với con gái."
Đồng Phó Ngôn cũng không nói kỹ về vụ án cho Giản Ninh nghe, bởi vì anh cũng không hi vọng những thứ đẫm máu như vụ án này, lại hù dọa Giản Ninh hoặc khiến cô bị ám ảnh.
Anh chỉ muốn Giản Ninh nhìn thấy những thứ tươi sáng đẹp đẽ, chứ không phải những thứ dơ bẩn trên thế gian này.
Đồng Phó Ngôn vươn tay sờ lên tóc Giản Ninh: "Mấy ngày nay có lẽ anh sẽ bận rộn công chuyện, đến khuya mới có thể trở về. Lúc anh không ở đây, ngoại trừ Tống Yến và Quách Chí, bất kỳ người nào cũng không được mở cửa."
"Em biết rồi."
Giản Ninh hiểu công việc của Đồng Phó Ngôn có tính đặc thù, cho nên cô cũng thông cảm với yêu cầu của anh.