Giản Ninh trở về căn hộ, ngay khi bước vào gian phòng tĩnh lặng lòng cô liền cảm thấy thật trống rỗng, cái cảm giác này xuất hiện là do Triệu Mật không có ở đây.
Mặc dù cô rất lo lắng cho tình trạng của Triệu Mật, không biết cô ấy có bình phục chưa, nhưng nhớ ra có Tống Yến ở bên Triệu Mật chăm sóc, Giản Ninh liền từ bỏ ý định gọi điện thoại thăm hỏi.
Dẫu cho tinh thần bây giờ vừa mỏi mệt vừa hoảng sợ, nhưng Giản Ninh biết rõ bản thân còn có chuyện trọng yếu cần chuẩn bị.
Thế là từ trong thư phòng ôm ra một cuốn sách cũ trông vừa dày vừa nặng, đặt trên bàn sách trong phòng ngủ.
Đầu tiên cô vẫn phải vào phòng tắm tắm rửa, sau đó mặc có mỗi chiếc áo ngủ viền ren, trên tóc còn ẩm ướt, lộ ra cái cổ thon dài cùng làn da trắng nõn bên trên.
Sau đó Giản Ninh ra ngoài, đi đến bàn bếp pha cà phê nóng hổi, cuối cùng mới chậm rãi trở về phòng ngủ.
Vì cuối tuần có hội nghị quốc tế, Giản Ninh bây giờ cần phải chuẩn bị tài liệu thật kĩ lưỡng, ngoài ra còn phải bổ sung giấc ngủ, thế này mới có thể tinh táo thông dịch song song trong hội nghị, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, có thể bảo đảm hội nghị thuận lợi kết thúc.
Bất luận là thông dịch viên nhiều năm công tác làm thông dịch cabin trong biết bao nhiêu hội nghị quốc tế, đều cần phải chuẩn bị kĩ lưỡng. Bất luận là bạn đã công thành danh toại, hay bạn vẫn chưa có tiếng tăm gì, công tác chuẩn bị trước khi thông dịch ắt không thể thiếu.
Cô chăm chú đọc cuốn sách lít nha lít nhít chữ bên trên, trên tay cầm cây bút đen để ghi chú.
Ánh đèn vàng trong phòng ngủ yếu ớt chiếu lên người Giản Ninh, cùng những đồ vật xung quanh, lộ ra một khung hình thật mỹ hảo. Không gian dường như đã lắng đọng trong sự tịch mịch thì đột nhiên bị xé toạc do tiếng chuông điện thoại thình lình vang lên, Giản Ninh đang chăm chú ghi chép, thì suy nghĩ của mình bị đánh gãy, cô cực kỳ không vui mà nghe điện thoại.
"Ninh Ninh à." Giọng nói ở đầu bên kia rất hòa ái, chính là bà ngoại của Giản Ninh – Ôn Vận - gọi đến: "Gần đây có rảnh không con?"
Giản Ninh nghe giọng bà, lập tức cảnh giác: "Bà gọi con có chuyện gì không?"
"Là như vầy. Con xem con cũng đã hai mươi mấy rồi, mỗi ngày vội vã làm việc cũng đâu có thời gian quen bạn trai. Bác gái của con gần đây có giới thiệu một cậu thanh niên, trông rất tuấn tú, mà điều kiện gia đình, cả trình độ, cũng như tính cách cũng không tệ, nếu không thì con ráng sắp xếp thời gian để hai người gặp gỡ nhau một chút?"
Giản Ninh nhíu chặt lấy lông mày, lạnh lùng cự tuyệt bà: "Không cần đâu bà ngoại, con không hứng thú."
Ôn Vận vẫn không chịu thua, lại một lần nữa ôn nhu khuyên cô: "Chỉ là ăn một bữa cơm, nói chuyện một chút mà thôi. Ninh Ninh ngày nào con rảnh, liền đi gặp mặt cậu ấy một lần, bác gái con giới thiệu, chắc sẽ không tệ đâu mà."
Bác gái?
Giản Ninh tùy ý tưởng tượng liền hiểu, nhất định đây là chủ ý của người đàn bà lắm chuyện kia.
"Con thật không có ý định này." Giản Ninh từ trên giường, nhấp một hớp cà phê: "Bà ngoại, bà không cần giới thiệu cho con người đàn ông nào cả, bản thân con tự biết nhìn người, tự con có thể quyết định cuộc đời mình."
"Ninh Ninh —— "
Ôn Vận vẫn muốn khuyên nhủ Giản Ninh, hi vọng đứa cháu gái có thể hồi tâm chuyển ý. Nhưng liền bị Giản Ninh đánh gãy: "Bà ngoại, nếu như bà không còn chuyện gì nữa, con còn có việc còn chưa làm nốt, phải cúp máy trước."
Ôn Vận hiểu tính nết của Giản Ninh, cô hoàn toàn phớt lờ mình, không thể làm gì được nên bà cũng chỉ có thể nói: "Ừm."
Bà bỗng nhiên trong chốc lát còn nói thêm: "Hôm nào có thời gian, con đi thăm mẹ con một chút đi, cũng không biết gần nhất nó thế nào."
Nói đến mẹ của Giản Ninh, Ôn Vận không cầm được thở dài: "Con đấy, giống hệt cái tính nết của mẹ con. Sinh ra làm phận đàn bà, phải kết hôn cùng một người chồng tốt mới có điểm tựa vững chãi cả đời được, thế mà nó thì cứ nhất định phải lang thang phiêu bạt, vậy mới chịu được."
"Bà ngoại, con không thích người khác đem con và mẹ ra so sánh." Ngữ khí của Giản Ninh trầm hơn mấy phần: "Con không giống bà ấy, và vĩnh viễn cũng không bao giờ giống bà ấy."
Ôn Vận biết đây là khối u mãn tính trong lòng Giản Ninh, nên cũng không muốn lôi nó ra đay nghiến nữa, chỉ có thể liên tục thở dài, rồi mở miệng khuyên cô: "Bất kể thế nào, nó cũng là mẹ con, có thời gian thì đi thăm mẹ con một chút đi."
"Vâng." Giản Ninh nhàn nhạt đáp, rồi chúc Ôn Vận ngủ ngon, lúc này mới cúp điện thoại.
Nhớ đến Ôn Vận trước đó có dặn dò, Giản Ninh sững sờ nhìn màn hình điện thoại trong lòng bàn tay, do dự có nên gọi hay không, bồi hồi hồi lâu, Giản Ninh vẫn nhấn điện thoại gọi cho Scarlett.
Màn hình điện thoại sáng lên rồi lại liên tục nhấp nháy, điện thoại đã lâu không có kết nối. Giản Ninh đợi đến cuộc gọi thứ ba vẫn không được kết nối, trực tiếp nhấn nút cúp điện thoại, sau đó liền ném lên trên chiếc giường mềm mại.
Cô hiểu vì sao Scarlett không nghe, cô hiểu rất rõ nữa là đằng khác.
Trong mắt Scarlett, thứ tuyệt vời mãi trường tồn theo thời gian chỉ có mấy giáo đường nguy nga thời Trung cổ, hoặc mấy con rắn mamba đen tuyền cực độc hiếm khi xuất hiện trong sa mạc mênh mông, hay mấy ánh mắt tang thương cùng cực của người dân tị nan trong vùng chiến loạn. Bà ấy luôn khao khát mình có thể khắc họa tất cả những hình ảnh tuyệt mỹ kia để chúng vĩnh viễn trú ngụ trong từng thước phim của bà.
Còn đối với người thân có quan hệ máu mủ, bà lại dửng dưng tựa như người lạ, còn đem những quan tâm mà bà tự cho là đúng, áp đặt trên người Giản Ninh một thứ tình cảm mẫu tử vừa ngột ngạt vừa khó chịu kia. Thậm chí không quan tâm Giản Ninh sẽ cảm thấy thế nào, bà vẫn làm đủ thứ chuyện dơ bẩn mà thế gian vẫn hay lên án.
Giản Ninh chỉ cần nghĩ đến mấy chuyện của Scarlett thì liền cảm thấy bức bối. Hai tay vịn đầu, hơi cúi đầu vùi vào trong ngực của mình, cô hơi híp đôi mắt lại, có chút nước mắt tràn ra, sau đó cô đau lòng mà nhắm chặt mắt lại.
Cô nhớ tới 5 năm trước lúc cô đang sống trong quân doanh của lực lượng Gìn Giữ Hòa Bình tại Afghanistan, cô cô độc mà phòng bị tất cả mọi người, lúc nào cũng phải thận trọng sinh hoạt trong quân doanh.
Người duy nhất mà cô có thể tín nhiệm, chính là Đồng Phó Ngôn, người luôn nở nụ cười chói chang còn hơn cả ánh mặt trời.
Mỗi khi Đồng Phó Ngôn không cần huấn luyện, Giản Ninh cũng thuận tiện rảnh rỗi, hai người liền sẽ đi dạo trên bãi cát vàng dọc theo bờ sông, chậm rãi tản bộ trên con đường gập ghềnh, sau đó Giản Ninh vu vơ tìm đại một chủ đề, để nói chuyện phiếm cùng Đồng Phó Ngôn.
Mỗi ngày cứ trôi qua như vậy, đối với một Giản Ninh còn ngây thơ, có thể nói đấy là quãng thời gian bình lặng và tốt đẹp hiếm có trong đời cô.
Cô vô cùng thích cùng Đồng Phó Ngôn nói đủ chuyện trên trời dưới đất, lúc anh trả lời câu hỏi của mình, trong mắt anh như lóe lên một ánh hào quang rạng rỡ. Có đôi khi cho dù không mở miệng nói chuyện, hai người chỉ cần dọc theo bờ sông sóng vai nhau mà đi, chỉ như vậy thôi nhưng cô lại cảm thấy thật sự hạnh phúc.
Chỉ có điều những thứ tốt đẹp cuối cùng cũng sẽ như mây khói mà trôi đi. Giản Ninh vẫn luôn ước ao mình có thể cứ mãi bình lặng sống bên Đồng Phó Ngôn, thế nhưng cuối cùng Scarlett tới, phá vỡ thế giới hạnh phúc kia của Giản Ninh.
Cô nhớ rõ áng chiều tà đã thối lui được một nửa đằng sau những đỉnh cây xanh biếc trong khu rừng, Giản Ninh lần này đang cùng Đồng Phó Ngôn đi dạo, họ muốn vào rừng để xem những thứ Giản Ninh chưa từng được thấy bao giờ.
Trong khu rừng Giản Ninh thấy được con tắc kè hoa nằm trên vỏ cây, không hề nhúc nhích chỉ cố níu vào vỏ cây, nếu Đồng Phó Ngôn không nhắc nhở Giản Ninh, cô chắc còn chẳng phát hiện ra. Rồi họ đi đến bên con suối nhỏ róc rách, thấy được những con cá mà họ cũng chẳng biết tên đang thanh thản bơi qua bơi lại trong dòng nước trong vắt. Thậm chí chỉ cần đơn thuần ngẩng đầu nhìn về phía bìa rừng, trong ánh mắt họ liền tràn ngập màu trời xanh thẳm cùng cây cối xanh biếc bốn phía, hoặc là khi ngồi trên tảng đá lạnh như băng, họ liền có thể nghe được tiếng nước chảy xiết về hạ lưu từ trong những khe đá thật mỹ diệu.
Giản Ninh chỉ an tĩnh nghe Đồng Phó Ngôn kể về những nhiệm vụ anh đã thực hiện trong quá khứ, đủ loại thú vị phát sinh cùng kích thích.
Hiếm khi hai người họ được cười một trận sảng khoái như vậy, bởi vì cuộc hành trình trong rừng khiến họ cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Vì vậy, khi Giản Ninh len lén dùng lòng bàn tay mình chụp lên khớp xương trên mu bàn tay của Đồng Phó Ngôn, Đồng Phó Ngôn cũng không quả quyết buông tay cô ra, chỉ lẳng lặng nhìn phía trước, mặc cho Giản Ninh nắm chặt bàn tay anh, giống như anh trai nhà bên dẫn theo đứa em gái non nớt đi ra ngoài chơi, thật thuần khiết và ngây thơ.
Bọn họ đang chậm rãi từ trong rừng cây đi ra, thì chợt nhìn thấy một người phụ nữ đứng trước phía ngoài quân doanh, Giản Ninh kinh ngạc đến nỗi nắm thật chặt bàn tay Đồng Phó Ngôn. Bên trong đôi mắt trong veo run rẩy kinh ngạc.
Bên ngoài doanh trướng màu xanh nâu, một người phụ nữ đứng đấy có vóc dáng thon thả dong dỏng cao, mặc trên mình một chiếc áo đầm màu đen dài qua gối trông thật chững chạc, mái tóc dài được uốn nhè nhẹ vắt trên bả vai.
Người phụ nữ kia làm cho người khác cảm thấy bà cực kỳ gợi cảm duyên dáng, chỉ cần đơn giản đứng đó, sau lưng bà ấy đã phủ lên một quầng sáng nồng đậm như tà dương trong bức tranh sơn dầu được chăm chút bởi một họa sĩ thuộc trường phái ấn tượng, hệt như người đời hay nói là ‘tương đắc ích chương’ (1).
(1) Tương đắc ích chương - 相得益彰: một câu thành ngữ, ý chỉ hai người hoặc hai việc hợp tác với nhau, thì khả năng và chức năng của cả hai bên đều được bổ trợ và phát huy nhiều hơn.Đồng Phó Ngôn có thể cảm giác rõ ràng lòng bàn tay của mình bỗng nhiên bị nắm chặt.
Anh luôn nhìn mặt mà nói chuyện, cho nên có thể hiểu được tình hình lúc này, xem ra giữa Giản Ninh và người phụ nữ kia có một mối quan hệ gì đó rất đặc biệt đồng thời cũng thật kỳ quặc.
Thế là anh quay đầu, trao cho Giản Ninh một ánh nhìn dỗ dành, đổi lấy là nụ cười nhàn nhạt của Giản Ninh, ra hiệu cho anh không cần lo lắng.
"Mẹ..." Giản Ninh lại quay đầu nhìn Scarlett, ánh mắt không kiềm nổi sự run rẩy.
Cô vạn nhất cũng không nghĩ tới, mẹ mình sẽ xuất hiện bất ngờ đến nỗi cô không kịp chuẩn bị, chớ vậy còn nhìn thấy mình cùng Đồng Phó Ngôn đơn thuần nắm tay.
Giản Ninh rõ ràng tính cách của mẹ mình, cô đã nghĩ đến tình huống tiếp theo sẽ xấu hổ thế nào.
Sau khi cha mẹ của Giản Ninh ly dị, cô chỉ sống ở nhà bà ngoại.
Đã từng có một lần hồi cấp hai, có một nam sinh nhiệt liệt đeo đuổi Giản Ninh, thậm chí tan học còn chờ Giản Ninh cùng ra khỏi cổng trường, có một lần còn muốn cùng Giản Ninh tiếp xúc thân mật. Giản Ninh không thích nam sinh kia, luôn luôn tránh xa ngàn dặm, về sau thực sự chịu không nổi ngày nào cậu ta cũng quấy rối mình, nên dứt khoát nói cho bà ngoại cùng chủ nhiệm lớp.
Mà luôn có sự trùng hợp xuất hiện, Scarlett vừa lúc đó cần chụp một tác phẩm nghệ thuật nên phải trở về Bắc Kinh. Bà ấy vô tình biết chuyện này của Giản Ninh, nhưng bà ấy cũng không quá lo lắng, thậm chí còn tìm nam sinh kia nói chuyện, chỉ cách cho cậu ta làm sao để theo đuổi Giản Ninh.
Về sau Giản Ninh biết được chuyện này, nổi giận đùng đùng chất vấn mẹ cô vì sao lại làm như thế. Còn Scarlett chỉ ngồi trên ghế trong phòng khách, hít mấy hơi thuốc lá có mùi vị nhè nhẹ dành cho phụ nữ, rồi lười nhác nói với Giản Ninh: "Bản chất của đàn ông đều giống nhau, bất luận là thành phần tri thức thành tựu đầy mình đi giày da mặc Âu phục, hay thứ đàn ông tầm thường vô dụng nhạt nhẽo, nội tâm của bọn họ chỉ khát vọng được tiếp xúc da thịt đến điên cuồng, mà phụ nữ cũng có khát vọng được điên cuồng tiếp xúc da thịt, đấy mới là bản chất của hôn nhân, và đương nhiên là nhu cầu nhục dục điên cuồng cùng những khoái cảm trong đau đớn mà nó mang lại cũng sẽ thật vui sướng."
Giản Ninh lại nghĩ tới tính cách của Scarlett, càng thêm sợ hãi mẹ mình sẽ làm cho Đồng Phó Ngôn khó xử, đây là điều cô không mong muốn nhất.
Gương mặt kiều diễm nhưng lạnh lùng của Scarlett không một nụ cười nào, ánh mắt lợi hại rơi trên thân Đồng Phó Ngôn, có ý dò xét, như thể bà đang thăm dò phạm nhân, bà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đồng Phó Ngôn.
Giản Ninh rất minh bạch trong lòng mẹ mình có tính toán gì, trực tiếp ngăn trước người Đồng Phó Ngôn. Chỉ có điều thân hình của Đồng Phó Ngôn rất cao lớn, cho dù Giản Ninh có đứng phía trước hòng che lấp anh, nhưng thật ra cũng chẳng có tác dụng gì.
Scarlett đột nhiên cười lên, nhìn Giản Ninh rồi tiến đến gần: "Ninh Ninh của mẹ đã trưởng thành rồi nhỉ, mấy năm nay không gặp xém chút là mẹ không nhận ra được đấy."