Hai cha con Khương Văn Sinh, Khương Thượng Khôn thót tim, móng tay
khảm vào da thịt nhưng không cảm thấy đau đớn.
Chỉ thấy, Trần An Bình múc nước thuốc lên, bắt đầu tưới nước thuốc từ đỉnh đầu người bệnh xuống, cứ xối, cứ xối liên tục khoảng chừng mười phút rồi lại cho người bắt đầu chà những vết bẩn trên da người bệnh.
Lại tiếp tục đổi nước thuốc, dùng nắp đậy thùng gỗ lại, chỉ để lộ ra một cái đầu. “Đến đây, mọi người làm cùng nhau, kiêng thùng gỗ vào trong nồi.
Khương Thượng Khôn nghĩ thầm, đây là đang muốn hấp chín đứa con trai của mình mà.
“Duy trì nhiệt độ khoảng năm mươi đến năm mươi lăm độ, nấu cho đến khi trên mặt, trên trán người bệnh chảy ra mồ hôi là có thể dừng lại”. Sau khi Trần An Bình làm xong thì lấy tay lau mồ hôi.
Đây là lần đầu tiên Trần An Bình cảm thấy chữa bệnh quá rắc rối, thường thì anh chỉ châm cứu hoặc dùng hai lần thuốc là bệnh nhân khỏi
“Vậy là xong rồi?”
Khương Văn Sinh vẫn không quá yên tâm, nhìn cháu trai vẫn nhắm chặt hai mắt, ngồi trong thùng gỗ, tim Khương Văn Sinh như bị đao cắt.
Vốn dĩ, cháu trai của ông ấy cũng là một thiên tài, nếu như năm năm này. không phải năm trên giường thì có lẽ bây giờ đã là chiến tướng bảy sao.
Nhưng bây giờ chỉ là một cái xác không hồn.
“Chưa, các bước điều trị của ngày hôm nay vẫn thiếu một bước”.
Trần An Bình lắc đầu, bảo người mang những loại dược liệu đã được chuẩn bị sẵn ra, sấy khô nghiền nát thành bột, sau đó dùng bật lửa đốt, sương khói lượn lờ, mùi thuốc nồng đậm giống như đang đốt hương đuổi muỗi, nhưng mùi nồng hơn.
“Đến đây! Bỏ vào trong thùng gỗ khử trùng, đóng cửa sổ lại, khoảng nửa tiếng sau mới mở cửa ra để đổi gió”.
Sau khi đưa cho người làm, lúc này Trần An Bình mới vỗ tay, cuối cùng cũng đã có thời gian rảnh để hút điếu thuốc phục hồi tinh thần.
“An Bình, vất vả rồi, mau ngồi xuống uống trà đi”. Khương Văn Sinh vẫy tay, lập tức có người bưng trà tới. Trần An Bình cũng không khách sáo, bưng lên uống ùng ục hai ngụm, anh
cũng biết người nhà bệnh nhân lo lắng, sau khi rít một hơi thuốc thì nói: “Mọi người không cần lo lắng, có thể tỉnh lại hay không, sau lần điều trị này sẽ rõ thôi”.
“Chúng tôi đương nhiên rất tin tưởng y thuật của cậu, chỉ là Phong Nhi... dù sao cũng đã nằm đó năm năm, haizz..”.
Nếu bảo không lo lắng là giả, khi nói chuyện cùng với Trần An Bình, ánh mắt của Khương Văn Sinh lại nhìn chằm chằm vào thùng gỗ, ông ấy rất mong đợi rằng giây tiếp theo cháu trai sẽ mở mắt, sau đó gọi mình một tiếng.
Trần An Bình không có tiếp lời, anh có thể hiểu được tâm trạng của người nhà bệnh nhân.
Thời gian chờ đợi là lúc bị dày vò nhất, nửa giờ sau, trên trán người bệnh cuối cùng cũng đã toát mồ hôi, sau đó Trần An Bình lập tức tiến tới, mọi người hợp lực cùng nhau nâng ra, sau đó dùng nước thuốc, tắm toàn thân bệnh nhân một lần nữa rồi lại đưa về nhà gỗ nhỏ.
Sau đó lại tiếp tục cắm ống dưỡng khí cho bệnh nhân, nhìn như không có sự thay đổi nào so với trước kia, nhưng cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện trên mặt bệnh nhân đã có chút hồng hào, điều này chứng minh máu trong cơ thể bệnh nhân đã bắt đầu lưu thông.
“Tình hình không tệ”.