Nếu đã muốn nhờ người ta giúp đỡ, thì làm sao có mặt mũi để nghi ngờ người ta?
Nghi ngờ người khác thì không nên dùng, đã dùng thì không nên nghi ngời Nhà họ Khương, bất chấp tất cả!
“Bước thứ hai đương nhiên là...”
Sau đó Trần An Bình nói về kế hoạch của mình.
“An Bình, xin hãy cho ông già ngắt lời một chút”.
Khương Văn Sinh đốt một điếu Hoa Tử, hít sâu hai hơi: šu đã cho cậu gặp Phong Nhi, Khương Văn Sinh này cũng không coi cậu như người ngoài, tôi tin tưởng cậu một trăm phần trăm”.
“Cậu cứ việc trị liệu đi, chữa trị tùy theo ý của cậu, không cần phải giải thích với bất kỳ ai trong chúng tôi, nếu có cần gì thì cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng!”
“Ông Khương, bệnh này có thể chữa khỏi, nhưng không dễ dàng, nhanh thì
một hai tháng, chậm thì cũng nửa năm, quá trình điều trị rườm rà phức tạp và có rủi ro nhất định, tôi phải nói rõ với các người...”
Trần An Bình khế lắc đầu, anh sẽ không phá vỡ quy tắc của chính mình.
Trên thực tế, việc giải thích ca bệnh cho bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân cũng tương đương với việc kiểm tra lại các câu hỏi khi đi thi.
Có thể làm sai đề thi, nhưng việc chữa bệnh và cứu người thì không có chỗ cho sự sai lệch, thường thì cùng một loại thuốc mà liều lượng khác nhau, thì sẽ có tác dụng hoàn toàn khác nhau.
“Nửa năm là có thể khỏi sao?”
Nghe vậy, âm thanh của Khương Thượng Khôn kích động, hai tay run rẩy, trong mắt tràn đây nước mắt.
Đã chờ đợi năm năm, nửa năm chẳng là gì cả!
“Đúng vậy, chỉ cần làm theo phương pháp của tôi, nửa năm nữa nhất định sẽ tỉnh lại”. Trần An Bình gật đầu thật mạnh.
“Vậy còn nói gì nữa? Nhanh chóng chữa trị đi, không cần phải giải thích với chúng tôi, cậu chỉ cần chữa trị là được...”
Khương Thượng Khôn thiếu kiên nhẫn. “Bùm!”
Khương Văn Sinh vỗ bàn: “Con có tin ba sẽ may miệng con lại không? Con có bản lĩnh như vậy, lại để con trai mình nằm trên giường năm năm sao?”
“8 năm qua, ngoài việc chơi gái, con còn làm gì cho con trai mình nữa?”
“Ba..."
Khương Thượng Khôn đỏ mặt, cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm: “Không phải con đang tìm cách luyện thêm mấy cái tài khoản phụ sao...”
“Cút đi!” Khương Văn Sinh tức đến sắp nổ phổi.
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Khương Thượng Khôn còn muốn nói thêm mấy câu, nhưng khi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt ăn thịt người của cha già, ông ta bèn thất vọng bỏ đi.
“Thằng khốn nạn, đã năm mươi đầu rồi mà chỉ quan tâm đến khoái cảm ở nửa thân dưới thôi!”
Khương Văn Sinh vẫn còn đang chửi bới: “Đàn ông, nếu ngay cả nửa thân dưới của mình cũng không khống chế được thì có thể làm được chuyện lớn gì?”
“Ông Khương, hay là chúng ta tiếp tục nói về kế hoạch điều trị đi”.
Trần An Bình ở bên cạnh nghe vậy lắc đầu cười khổ, đành phải chủ động đổi chủ đề.
“Không cần nói, chúng ta trực tiếp bắt đầu trị liệu thì thế nào? Tôi tin tưởng cậu, cho dù trị không khỏi, Khương Văn Sinh này cũng tuyệt đối không nói hai lời, tôi cam đoan nhà họ Khương không có người nào dám gây rắc rối cho cậu!”
Khương Văn Sinh xua tay.
“Vậy, được rồi”.
Trần An Bình cũng không nói nhiều, anh nhờ người lấy giấy bút và lập danh sách.
“Tổng cộng có hai mươi tám loại thuốc, tìm một hiệu thuốc tốt để bốc thuốc, đừng dùng sản phẩm bị lỗi, nếu chuẩn bị nhanh một chút, buổi chiều chúng ta có thể thực hiện một giai đoạn điều trị”.
Trần An Bình ước lượng thời gian, loại bệnh này tốt nhất nên chữa trị càng sớm càng tốt, càng để lâu thì càng khó chữa.
“Được, tôi sẽ sắp xếp người lấy thuốc ngay, nhưng sao lại cần một cái nồi lớn?”
Khương Văn Sinh bối rối, nấu thuốc còn cần phải dùng nồi sắt lớn sao?
“Không phải là ông không muốn tôi giải thích với ông sao?”
“Ồ, xin lỗi, tôi không hỏi nữa”.
Khương Văn Sinh cười xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!