“Có phải chú đang hiểu nhầm về thời gian không?” Trần An Bình có chút coi thường Khương Thượng Khôn, không đáng tin cậy. “Tiểu Trần, cậu có thể giữ thể diện cho tôi một chút được không?”
Khương Thượng Khôn vừa xấu hổ, vừa khó chịu, lại bất đắc dĩ, nếu dưới đất xuất hiện một vết nứt, có lẽ ông ta sẽ chui vào ngay, quá xấu hổ.
“Cậu trực tiếp kê đơn thuốc cho tôi, tôi sẽ tin tưởng trình độ của cậu ngay”.
Nghe vậy, khóe miệng Trần An Bình nhếch lên một nụ cười.
Cách tốt nhất để vượt qua sự nghỉ ngờ là thể hiện thực lực.
“Hay là như vậy đi, bên kia có chỗ nghỉ ngơi, tôi sẽ châm cứu điều trị cho chú trước, sau đó lại kết hợp với uống trung dược, chữa được cả triệu chứng lẫn căn nguyên, hiệu quả sẽ tốt hơn”.
Trần An Bình suy nghĩ một lúc và đưa ra phương án điều trị.
“Được được được, tất cả tùy thuộc vào cậu”.
“Được rồi, cởi áo ra, nằm sấp xuống, để lộ hai bên eo”.
Trần An Bình xắn tay áo chuẩn bị bắt đầu công việc.
Khương Thượng Khôn hỏi: “Ghim vào chỗ nào?”
“Thận của chú không tốt, đương nhiên phải ghim vào thận, nếu không thì có thể ghim chỗ nào?”
Khương Thượng Khôn biết điều im miệng lại, Tiểu Trần cái gì cũng giỏi, nhưng lại quá thẳng thắn, hoặc có thể nói là có chút kiêu ngạo tự phụ, dường như cậu ấy không coi trọng bất kỳ ai cả.
Tuy nhiên, anh lại thực sự có năng lực để kiêu ngạo!
“Có hơi đau, chú ráng chịu đựng một chút”.
Lấy kim bạc ra, lời còn chưa dứt thì kim đã ghim vào người...
Bên ngoài phòng Hoa Cúc.
Cao Dương nghiêng người dựa vào tường, một tay ôm vị hôn thê Lưu Đan, người mặc áo vàng, một tay kẹp điếu thuốc Đại Trùng Dương.
“Tại sao tên khốn Trần An Bình đó lại ra tù? Không phải bị kết án 5 năm sao?”
Lưu Đan dùng hai tay ôm bộ ngực trắng nõn của mình, tạo ra một khe núi sâu không đáy, cau mày.
“À,có gì lạ đâu, thì được giảm án thôi”. Cao Dương ngậm điếu thuốc trong miệng, vẻ mặt không quan tâm, đôi mắt trong làn khói nhìn chằm chằm vào ngực người phụ nữ, vuốt ve cánh tay mịn màng của cô ta, vậy mà lại có phản ứng.
“Tuy Trần An Bình nghèo và ngốc nghếch, nhưng không ngu ngốc, hơn nữa y thuật cũng rất tốt, lập công ở trong tù cũng không phải là không thể”.
“Cái khác em không lo lắng, nhưng tối nay anh ta lại dám đòi phòng khám nhà họ Trần từ tay em, quá đáng ghét”.
Lưu Đan rất tức giận, cô ta vẫn không hiểu, làm sao Trần An Bình, một tên tội phạm lao động cải tạo, lại dám nói rằng lúc trước là anh đã vứt bỏ cô ta?
Anh dựa vào đâu mà dám vứt bỏ cô ta?
“Tưởng bở'.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!