Trong chớp mắt, Hàn Ôn Mậu và Lưu Liên Công cùng trừng mắt nhìn Giang Thừa Thiên, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, sát khí lạnh buốt tỏa khắp người!
Mọi người có mặt đều tái mét, vội né thật xa, sợ bị vạ lây.
Lưu Liên Công gồng mình đè nén lửa giận, giọng khàn đặc: "Cậu dám động vào con gái của ông đây, chán sống rồi hả?"
Sắc mặt Hàn Ôn Mậu u ám, từng chữ nặng nề: "Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội: lập tức tự phế cả hai cánh tay, rồi dập đầu xin lỗi con trai tôi, ta có thể cân nhắc tha mạng cho cậu!"
Khóe môi Giang Thừa Thiên nhếch lên một nụ cười lạnh: "Các người không định hỏi vì sao tôi ra tay với họ à?"
Hàn Ôn Mậu bỗng gầm lên: "Tôi mặc kệ lý do gì! Đánh bị thương con trai của tôi thì không thể tha thứ!"
Lưu Liên Công cũng quát: "Lập tức tự phế võ công, bằng không đừng trách ông đây ra tay nặng!"
Bên cạnh, Thẩm Ngọc Phi sốt ruột, vội nói: "Hai quán chủ, Giang Thừa Thiên là con rể của nhà họ Thẩm chúng tôi, xin nể mặt nhà họ Thẩm, tha cho Giang Thừa Thiên một lần, chúng tôi nhất định sẽ đích thân tới xin lỗi!"
Hàn Ôn Mậu cười khẩy: "Mặt mũi nhà họ Thẩm chưa đủ đâu!"
Lưu Liên Công cũng chắp tay sau lưng, ngạo nghễ: "Chỉ xin lỗi thôi thì không đủ, thẳng nhóc này phải trả cái giá tương xứng!"
"Các người còn chưa thôi à?" Trong lòng Giang Thừa Thiên đã bực bội, anh quát vang một tiếng, thân hình lóe lên, để lại một bóng mờ, lao thẳng về phía Hàn Ôn Mậu và Lưu Liên Công!
Vốn dĩ anh định nói cho ra lẽ với hai gã này, nhưng đã không chịu nghe lẽ phải thì để nắm đấm lên tiếng vậy!
"Dám chủ động ra tay với bọn này, đúng là tìm chết!" Lưu Liên Công lạnh giọng quát, sải một bước nghênh chiến!
Khoảnh khắc áp sát, Lưu Liên Công bùng ra một luồng kình phong, vung một chưởng đập thẳng vào Giang Thừa Thiên!
Mọi người tại chỗ thậm chí còn thấy những luồng khí cuộn trào bốc thẳng lên, ai nấy kinh hãi rụng rời!
Giang Thừa Thiên cũng lạnh giọng quát một tiếng, đồng thời vung chưởng nghênh đón!
Ầm!
Hai chưởng chạm nhau, nổ tung một tiếng như sấm dội!
Mặt bê tông dưới chân cả hai nứt toác thành từng vệt!
Lưu Liên Công vốn tưởng một chưởng này đủ phế một cánh tay của Giang Thừa Thiên, nhưng ngay giây sau, gã liền cảm thấy một luồng đau nhói từ lòng bàn tay chạy dọc lên cánh tay!
"A!" Lưu Liên Công kêu đau, bị hất văng ngược ra ngoài!
Gã bay xa hơn chục mét mới miễn cưỡng trụ vững được!
Dù đứng vững, nhưng cánh tay vừa đau vừa tê dại, khí huyết trong người sôi trào, gã phun ra một ngụm máu tươi!
"Lão Lưu!" Hàn Ôn Mậu thất kinh biến sắc, không tin vào mắt mình.
Phải biết rằng, gã và Lưu Liên Công đều là võ giả hậu kỳ nội kình, thực lực chênh nhau không nhiều!
Nao ngo thang nhoc trước mat chỉ mot chưong đa đanh Lưu Liên Công phun máu!
'Ba ... " Lưu Tư Hân hoang hốt kêu lên, vội vàng chạy tới.
Thế nhưng, còn chưa để Hàn Ôn Mậu kịp hoàn hồn, thân hình Giang Thừa Thiên khẽ động, anh đã lao vút về phía gã!
Chớp mắt, Giang Thừa Thiên đã áp sát Hàn Ôn Mậu, rồi tung ra một quyền dữ dội như bão táp!
"Khá lắm nhãi con!" Hàn Ôn Mậu gầm lên, vận toàn bộ chân khí, tung quyền nghênh chiến!
Ầm một tiếng vang trời!
Như sét đánh ngang tai, khiến ai nấy đau nhói tai!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!