Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ngục Long Vô Địch - Giang Thừa Thiên (FULL)

Người đàn ông mặt vuông thở hồng hộc nói: "Vừa nãy vợ chồng tôi ăn ở nhà hàng, giữa bữa thì cô ấy bỗng ngất xỉu. Bác sĩ, xin cứu vợ tôi với!"

Triệu Đông Nguyên chỉ về một chiếc giường bệnh trong sảnh: "Trước hết đặt bệnh nhân lên giường!"

Người đàn ông mặt vuông vội cõng người phụ nữ đến cạnh giường rồi đặt cô ấy nằm thẳng lên đó.

Triệu Đông Nguyên khom người ngồi bên cạnh, đặt ngón tay lên cổ tay bệnh nhân, bắt mạch một cách cẩn trọng.

Chẳng mấy chốc, anh ấy gật đầu, trên mặt lộ vẻ đã hiểu ra.

Người đàn ông mặt vuông cuống quýt hỏi: "Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?"

Triệu Đông Nguyên đứng dậy: "Cô ấy ngất đột ngột do ngộ độc thực phẩm."

Người đàn ông mặt vuông nghe vậy mặt mũi tái mét: "Thế ... rốt cuộc có nghiêm trọng không? Có nguy hiểm đến tính mạng không?"

"Không sao, chưa đến mức nguy hiểm tính mạng." Triệu Đông Nguyên tự tin lắc đầu, rồi bảo nhân viên tiệm thuốc bên cạnh: "Cậu đi sắc Thang Đương Quy Bổ Khí, nhớ sắc bằng nước sôi."

"Vâng ạ!" Nhân viên tiệm thuốc gật đầu nhận lệnh, lập tức chạy đi bốc thuốc.

Lúc này, đám người trong sảnh cũng lên tiếng an ủi người đàn ông mặt vuông: "Anh bạn, bác sĩ Triệu là một trong những thầy thuốc giỏi nhất quanh đây. Ông ấy đã nói vợ anh không nguy hiểm đến tính mạng thì chắc là không có gì đáng ngại đâu."

"Anh yên tâm, bác sĩ Triệu chắc chắn sẽ làm vợ anh tỉnh lại."

Nghe mọi người an ủi, người đàn ông mặt vuông cũng thấy yên tâm hơn phần nào, phịch xuống ngồi ngay cạnh giường bệnh.

"Vậy mà cũng chẩn sai, tay nghề tệ thật."

Đúng lúc đó, trong đám đông bỗng có một tiếng nói trái tai.

"Hửm?" Triệu Đông Nguyên nheo mắt, nhìn theo hướng phát ra tiếng nói.

Mọi người cũng nhìn theo hướng anh ấy về một góc phòng.

Chỉ thấy một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi bước ra từ đám đông.

Triệu Đông Nguyên nhíu chặt mày, chất vấn: "Cậu nói tôi chẩn sai? Còn bảo y thuật của tôi kém?"

Giang Thừa Thiên nhún vai: "Đúng, tôi nói anh đấy."

"Thang nhóc vắt mui chưa sạch ở đâu chui ra thế?" Triệu Đông Nguyên còn chưa kịp đáp, nhân viên bên cạnh đã quát: "Bác sĩ Triệu là bác sĩ chủ trị của Linh Chi Đường chúng tôi, chữa cho không biết bao nhiêu bệnh nhân, trước nay chưa từng có ai dám nói y thuật của bác sĩ Triệu kém cả!"

Giang Thừa Thiên liếc nhân viên một cái, dĩ nhiên đáp: "Người này bệnh tình còn chẩn đoán sai, đơn thuốc cũng kê sai, lẽ nào tôi còn phải khen y thuật tinh diệu chắc?"

"Hoang đường!" Nhân viên không kìm được, quát lên: "Không bằng chứng mà bôi nhọ bác sĩ Triệu, cậu đúng là đang gây chuyện vô cớ!"

Một ông lão tóc hoa râm cũng hưởng ứng: "Y thuật của bác sĩ Triệu ra sao, những người dân trong phố như chúng tôi đến khám nhiều nam là rõ nhất. Khuyên cậu đừng có mua mép lấy le trước đám đông."

Mọi người có mặt đều trừng mắt về phía Giang Thừa Thiên, cho rằng cậu ta chắc chắn cố ý tới gây chuyện, khéo khi còn là người của tiệm thuốc Đông y khác phái tới quậy phá.

Nhân viên ngoắc mấy người khác: "Mấy anh kéo cậu ta ra ngoài, đừng để phá rối ở đây!"

"Khoan đã!" Triệu Đông Nguyên giơ tay ngăn mấy nhân viên vừa định xông lên, nhìn sang Giang Thừa Thiên: "Được, đã bảo tôi chẩn sai thì tôi sẽ cho cậu thấy tôi có thể làm cô ấy tỉnh lại."

Một lúc sau, nhân viên bưng một bát thuốc trở lại sảnh.

Triệu Đông Nguyên bảo người đàn ông mặt vuông đỡ người phụ nữ ngồi dậy, rồi tự tay múc thuốc, từng thìa đút vào miệng cô ấy: "Đợi một lát, trong vòng mười phút vợ anh sẽ tỉnh."

Nghe vậy, người đàn ông mặt vuông mừng rỡ, giọng run run: "Tốt quá, cảm ơn bác sĩ Triệu nhiều lắm!"

"Chưa cần cảm ơn vội, đợi vợ anh tỉnh rồi hãy nói." Tuy miệng nói thế, nhưng trên mặt Triệu Đông Nguyên đã nở nụ cười tự tin.

Thế nhưng mười phút trôi qua, người phụ nữ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Người đàn ông mặt vuông dè dặt hỏi: "Bác sĩ Triệu, sao vợ tôi vẫn chưa tỉnh vậy?"

Mọi người có mặt cũng hết sức khó hiểu, không nhịn được rì rầm bàn tán.

Triệu Đông Nguyên cũng đầy vẻ bối rối, ngập ngừng nói: "Anh đừng vội, đợi thêm một lúc nữa xem sao.

Người đàn ông mặt vuông đành gật đầu, cố nén sốt ruột, không nói gì thêm.

Nhưng thêm mười phút nữa trôi qua, người phụ nữ vẫn chẳng hề chuyển biến.

Lúc này người đàn ông mặt vuông thật sự cuống lên, lại hỏi: "Bác sĩ, sao vợ tôi vẫn hôn mê không tỉnh? Xin xem lại giúp cô ấy đi!"

Trong đám đông có người lẩm bẩm: "Lạ nhỉ, bác sĩ Triệu khám bệnh trước nay là thuốc đến bệnh lui, chẳng lẽ lần này thật sự kê sai thuốc?"

Lúc này Triệu Đông Nguyên cũng hơi hoảng, vội nói: "Anh đợi chút, tôi đi mời sư phụ tôi xuống."

Nói xong anh ấy vội vã lên tầng hai.

Vài phút sau, Triệu Đông Nguyên đi theo một ông lão từ trên lầu bước xuống.

Ông lão này cũng mặc áo blouse trắng, tóc chải chuốt gọn gàng; tuy khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng đôi mắt thì sáng quắc.

"Mau nhìn kìa, đó là Thần y Lục!"

Tiếng trầm trồ rộ lên khắp đám đông.

Một phụ nữ trẻ tò mò hỏi: "Ông ấy là ai thế?'

Một người đàn ông trung niên ngạc nhiên: "Đến Thần y Lục mà cô cũng không biết à? Ở Sùng Hải có bốn danh gia Trung y lừng lẫy; Tiết Lương Dũ, biệt danh Châm Tục Mệnh, là một trong số đó, còn vị Lục Hạ Xương này cũng thuộc hàng ấy, được giới Trung y Sùng Hải tôn xưng là 'Dược Tiên tại thế!"

Nghe lời giải thích ấy, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lục Hạ Xương lập tức tràn đầy ngưỡng mộ và kính phục.

Nhiều người trong số họ dẫu từng nghe danh Lục Hạ Xương, nhưng hôm nay mới lần đầu thấy ông ấy ngoài đời.

"Sư phụ, bệnh nhân này ngất đột ngột do ngộ độc thực phẩm, con đã cho cô ấy uống Thang Đương Quy Bổ Khí, nhưng vì sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?" Triệu Đông Nguyên cung kính đứng cạnh Lục Hạ Xương, thuật lại chẩn đoán của mình.

Lục Hạ Xương không biểu lộ cảm xúc, bước đến bên giường, đặt ngón tay lên cổ tay người phụ nữ.

Chẳng mấy chốc, ông ấy rút tay về, quay phắt lại, gõ một cái vào đầu Triệu Đông Nguyên, quát: "Bệnh tình còn chưa chẩn cho rõ đã vội kê đơn bừa, bảo sao bệnh nhân không tỉnh cho được?"

"A?" Triệu Đông Nguyên nghe vậy thì sững người tại chỗ.

Sao sư phụ lại giống hệt chàng trai kia, cũng bảo anh ấy chẩn đoán sai?

Sắc mặt Triệu Đông Nguyên cang kho coi, sốt ruột nói: "Đệ tử học nghề còn non, xin sư phụ chỉ giáo."

Lục Hạ Xương bực bội lắc đầu: "Nguyên nhân bệnh của cô ấy không chỉ là ngộ độc thực phẩm, mà còn rối loạn chức năng tụy và đường ruột. Không xử lý đồng thời các nguyên nhân này, cứ chăm chăm trị mỗi ngộ độc thì không thể nào khiến cô ấy tỉnh lại. Con phải cho cô ấy uống canh Thập Toàn Dục Chân mới đúng."

Triệu Đông Nguyên đập trán, như bừng tỉnh: "Thì ra là vậy, tạ ơn sư phụ chỉ điểm!"

Ngay sau đó, anh ấy bảo nhân viên đi sắc ngay một thang canh Thập Toàn Dục Chân.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!