Dì Triệu nghe vậy thì sững ra, rồi lập tức đưa tay che miệng cười khế: "Gia Nghi à, mấy ngày không gặp, cháu đính hôn rồi cơ đấy. Ôi chao, bữa này cháu khỏi trả tiền, coi như dì mừng cho hai đứa."
Nghe thế, mặt Thẩm Gia Nghi bỗng đỏ bừng.
Cô mấp máy môi, định cãi lại đôi câu, nhưng nghĩ kỹ, những gì Giang Thừa Thiên nói đều là sự thật, cô cũng chẳng có lý do để phản bác.
Ngay sau đó, Thẩm Gia Nghi lườm Giang Thừa Thiên một cái đầy giận dỗi.
Còn Giang Thừa Thiên thì thản nhiên nhấp một ngụm trà.
Thẩm Gia Nghi cầm thực đơn, gọi mấy món rồi gọi thêm hai chai bia.
"Dì, bấy nhiêu ạ." Cô đưa lại thực đơn.
"Được, hai đứa đợi một lát, có ngay." Dì Triệu tươi cười quay người đi.
Dì Triệu vừa đi khỏi, Thẩm Gia Nghi nhìn chẳm chằm Giang Thừa Thiên, định nói rồi lại thôi.
Giang Thừa Thiên đưa tay sờ mũi: "Tôi biết tôi cũng khá đẹp trai, nhưng em cứ nhìn chẳm chẳm thế này, tôi cũng ngại đấy."
Thẩm Gia Nghi trợn mắt: "Giang Thừa Thiên, anh y thuật cao siêu, trong tay lại có không ít phương thuốc quý hiếm, thân thủ cũng chẳng tệ. Thật ra anh đâu cần đính hôn với tôi vẫn sống tốt. Vì sao anh lại đồng ý với ông nội mà đính hôn với tôi?'
Giang Thừa Thiên nhướn mày: "Nếu tôi nói vì tham sắc đẹp của em, em tin không?"
'Tất nhiên là không." Thẩm Gia Nghi lại trợn mắt. "Đợi anh gây dựng được sự nghiệp, đủ kiểu mỹ nhân sẽ tự nhào vào lòng anh."
Giang Thừa Thiên nửa đùa nửa thật: "Có thể sau này tôi sẽ gặp không biết bao nhiêu người đẹp, nhưng em mãi là người đặc biệt nhất."
Dù biết anh nói đùa, tim Thẩm Gia Nghi vẫn đập nhanh, gò má nóng bừng.
Cô quay mặt đi, hờn dỗi nói: "Không muốn nói thì thôi."
Giang Thừa Thiên mỉm cười: "Việc tôi đính hôn với em, đúng là có nguyên do. Nhưng giờ tôi chưa thể nói. Sau này tôi sẽ kể hết cho em."
Thẩm Gia Nghi khẽ gật đầu: "Được, tôi mong sau này anh sẽ nói với tôi. Tôi không thích bị lừa dối."
Đợi một lúc, từng đĩa món, từng đĩa xiên nướng được bưng lên bàn.
Thẩm Gia Nghi mở một chai bia, rót cho mình và Giang Thừa Thiên mỗi người một cốc, rồi nâng ly: "Thừa Thiên, cảm ơn anh đã cung cấp bài thuốc bí truyền quý giá như thế, khiến tôi thấy được tương lai của Công ty Dược Mỹ Nã. Cạn ly!"
Giang Thừa Thiên cũng tươi cười nâng ly.
Hai chiếc ly khẽ chạm nhau, cả hai ngửa cổ uống cạn một cốc bia lạnh.
Thẩm Gia Nghi thở phào sảng khoái: "Dạo này áp lực trong lòng tôi thực sự quá lớn, chỉ hôm nay mới thấy nhẹ đi chút ít. Đợi công ty giành lại thị trường, chúng ta lại uống một bữa cho đã, được không?"
Anh mỉm cười gật đầu: "Được, nghe em."
Thời gian sau đó, Giang Thừa Thiên và Thẩm Gia Nghi vừa ăn vừa uống, vừa chuyện trò rôm rả.
Trong công ty, Thẩm Gia Nghi là vị chủ tịch quyền uy, nhưng ngoài đời, cô lại là một người phụ nữ rất giản dị.
Điều ấy khiến Giang Thừa Thiên thấy một khía cạnh chân thật hơn của cô.
Cũng vì vậy, thiện cảm của anh dành cho Thẩm Gia Nghi càng lúc càng lớn.
"Mẹ kiếp, cút hết cho tao!" Đúng lúc ấy, một giọng the thé chói tai vang lên.
Giang Thừa Thiên quay đầu nhìn, chỉ thấy một đám lưu manh lấc cấc hùng hổ xông vào.
Đi đầu là một gã mặc áo ba lỗ xám, trên mặt có một vết sẹo dài.
Thấy bọn chúng kéo tới, không ít khách hoảng hốt đứng dậy bỏ đi.
"Anh Tôn, sao anh lại tới?" Dì Triệu vội nở nụ cười lấy lòng, chạy ra đón.
Mặt Sẹo châm điếu thuốc: "Bao giờ nộp tiền bảo kê đây?"
Dì Triệu khựng lại: "Anh Tôn, đầu tháng tôi chẳng phải đã nộp rồi sao, sao còn phải nộp nữa?"
Mặt Sẹo nhếch mép cười lạnh: "Giờ thời thế khác rồi, một tháng nộp hai lần. Mau đưa bốn nghìn tệ!"
"Còn phải nộp nữa ạ?" Sắc mặt Dì Triệu biến đổi. "Anh Tôn, đầu tháng tôi đã nộp bốn nghìn rồi, sao giờ lại thêm bốn nghìn, bớt chút được không?"
Mặt Sẹo lắc đầu: "Một xu cũng không bớt!"
"Nhưng mà ... " Dì Triệu lập tức khó xử. Quán cô vốn làm ăn nhỏ, mỗi tháng móc ra tám nghìn nộp tiền bảo kê, xót ruột lắm.
"Lắm lời cái gì?" Mặt Sẹo quát, tung một cước đá lật một chiếc bàn. "Mau nộp tiền, không tao đập nát quán của mày!"
Dì Triệu khẩn cầu: "Tháng này tôi chẳng kiếm được bao nhiêu, xin anh, bớt cho tôi chút đi?"
"Mẹ kiếp, mày không muốn trả chứ gì?" Mặt Sẹo chửi một tiếng, vung tay tát thẳng vào mặt Dì Triệu
Dì Triệu thét lên một tiếng, ngã nhào xuống đất.
"Dám đánh vợ tao, tao liều với mày!" Một người đàn ông trung niên từ trong quán lao ra, bổ nhào về phía Mặt Sẹo.
"Cút!" Mặt Sẹo quát lạnh, tung chân đá văng người đàn ông ấy.
"Thế này là ep người ta đến bước đường cùng rồi!"
"Đúng thế chứ còn gì, giờ một tháng thu hai lần, mà từ hai nghìn lại tăng thành bốn nghìn, ai chịu noi chứ!"
"Biết làm sao, bọn chung là người của Bang Nam Thắng, dân thường như mình chọc vao chỉ co thiệt!"
Mọi người xung quanh tuy rất thương cặp vợ chồng kia, nhưng đành bó tay, đến báo cảnh sát cũng chẳng dám.
Mặt Sẹo càng thêm đắc ý, hắn phì ra một ngụm khói: "Cho tụi mày thời gian bằng một điếu thuốc, mau nộp tiền! Không thì quán này đừng hòng mở cửa nữa ... "
Rầm!
Thế nhưng còn chưa dứt lời, Mặt Sẹo bỗng hét thảm, bị đá văng ra ngoài, đụng đổ một dãy bàn.
Canh nước trên bàn hắt ướt sũng người hắn.
"Mẹ kiếp, đứa nào đá tao!" Mặt Sẹo gầm lên, lồm cồm bò dậy.
Mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Giang Thừa Thiên.
Thấy anh khoanh tay đứng đó, mặt lạnh tanh: "Tôi đá đấy."
Thẩm Gia Nghi thì vội vàng đỡ đôi vợ chồng kia dậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!