Lập tức, nhiều khách khứa có mặt xì xào bàn tán.
Tuy ai cũng biết đời tư của Ngụy Diễm Diễm khá lộn xộn, nhưng chưa bao giờ có ai đem chuyện đó phơi ra giữa chốn đông người.
Thế chẳng khác nào tát thẳng vào mặt nhà họ Ngụy.
Ngụy Sương Sương không nhịn nổi nữa, quát đám Ngụy sĩ đứng bên: "Mấy người, đánh thằng con hoang này cho sống dở chết dở!"
Nghe lệnh, bảy tám tên Ngụy sĩ nhà họ Ngụy lập tức vây chặt Giang Thừa Thiên.
"Rầm!"
Đúng lúc ấy, Ngụy Chấn Quốc đập mạnh xuống bàn: "Tất cả lùi lại! Mất mặt thế còn chưa đủ à?"
Mọi người đang nhìn cả đấy, làm ầm thêm nữa thì nhà họ Nguy mất sạch mặt mũi.
Lúc này ông ta chỉ muốn tống cổ thẳng nhãi này đi cho xong.
Đám Ngụy sĩ liếc nhau một cái rồi rút lui ngay.
Ngụy Chấn Quốc nheo mắt nhìn Giang Thừa Thiên, mặt giật giật: "Hôm nay cậu đến tiệc đính hôn của nhà họ Ngụy và nhà họ Nghiêm, chẳng phải định nhân cơ hội vòi tiền sao?"
Ông ta liếc mắt ra hiệu cho quản gia: "Viết cho hắn tờ séc năm trăm nghìn tệ, bảo hắn giao giấy hôn ước cho tôi!"
"Vâng, ông chủ!" Quản gia lập tức rút sổ séc ra, ký xoẹt mấy nét rồi vung tay ném thẳng xuống chân Giang Thừa Thiên, giọng điệu ban ơn: "Cầm lấy năm trăm nghìn tệ này, giao giấy hôn ước ra!"
Giang Thừa Thiên tức đến bật cười: "Ngụy Chấn Quốc, ông tưởng tôi thiếu mấy đồng lẻ của ông chắc?"
Mặt Ngụy Chấn Quốc sầm xuống, đe dọa: "Sao, còn chê ít à? Tôi khuyên cậu đừng được voi đòi tiên, không thì đừng trách tôi không khách khí!"
Ngụy Sương Sương khinh bỉ lắc đầu, mắt đầy giễu cợt: "Hạng phế vật từng ngồi tù như anh, cả đời cũng chẳng kiếm nổi năm trăm nghìn tệ, đừng có không biết điều!"
Chưa đợi Giang Thừa Thiên đồng ý, Ngụy Diễm Diễm đã sấn tới giật phắt giấy hôn ước trong tay anh, xé toạc thành từng mảnh rồi ném xuống đất.
"Hay lắm!" Giang Thừa Thiên bỗng phá lên cười, tiếng cười đầy mỉa mai và lạnh lùng: "Ngụy Chấn Quốc, Ngụy Diễm Diễm, mong là sau này các người đừng hối hận vì chuyện hôm nay!"
Ngụy Diễm Diễm nhếch môi khinh miệt: "Nói cho anh biết, tôi, Ngụy Diễm Diễm, vĩnh viễn không hối hận! Đời này kiếp khác tôi cũng không bao giờ lấy cái thứ bỏ đi như anh!"
Mọi người đồng loạt nhìn Giang Thừa Thiên bằng ánh mắt khinh bỉ, chỉ trỏ bàn tán.
Giờ nhà họ Ngụy đã đính hôn với đại hào môn như nhà họ Nghiêm, cái thẳng nghèo kiết xác này còn dám tới quấy rối, bị bêu riếu trước đám đông cũng đáng đời!
Đúng lúc ấy, ngoài cổng biệt thự bỗng vang lên tiếng người hầu nhà họ Ngụy hô: "Ông lớn nhà họ Thẩm và đại tiểu thư nhà họ Thẩm đến!"
Nghe vậy, mọi người đều giat mình, đồng loạt ngoai nhìn ra cửa.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng và một cô gái trẻ xinh đẹp từ ngoài cửa chậm rãi bước vào.
Cô gái ấy mang khí chất đoan trang thanh nhã, thân hình nóng bỏng; Ngụy Diễm Diễm hoàn toàn không có cửa so sánh.
Khi cô bước vào sảnh tiệc, dường như mọi phụ nữ khác đều lập tức lu mờ.
"Đó là ông lớn của nhà họ Thẩm - Thẩm Đào và đại tiểu thư Thẩm Gia Nghi, thuộc hào môn hàng đầu! Sao họ lại tới nhà họ Ngụy thế?"
"Đại tiểu thư nhà họ Thẩm đẹp quá, quả không hổ danh đại mỹ nhân lừng lẫy trong giới hào môn Sùng Hải!"
"Cha con họ tới dự tiệc đính hôn của nhà Nghiêm - Ngụy sao? Trời ơi, hai nhà Nghiêm - Ngụy đúng là có thế lực, mời được cả người nhà họ Thẩm!"
Khách khứa sững sờ, nhiều thanh niên còn nhìn Thẩm Gia Nghi bằng ánh mắt thèm muốn.
Ngụy Chấn Quốc vội vã cúi rạp người ra đón, khuôn mặt già nua nhăn nheo nở nụ cười rạng rỡ: "Ôi chao! Ông lớn nhà họ Thẩm và tiểu thư Thẩm đích thân tới, thật là vinh hạnh cho nhà họ Ngụy!"
Ngụy Diễm Diễm hất mạnh Giang Thừa Thiên ra, cũng vồn vã chạy tới.
Không chỉ người nhà họ Ngụy, cả nhà họ Nghiêm và đám công tử tiểu thư hào môn có mặt đều chen chúc vây quanh hai cha con nhà họ Thẩm, mong tranh thủ cơ hội bắt chuyện.
Nhà họ Thẩm là hào môn hàng đầu Sùng Hải, gia chủ Thẩm Thụy Sơn còn là người giàu nhất thành phố.
Họ mơ cũng muốn kết thân với nhà họ Thẩm!
Thế nhưng Thẩm Đào và Thẩm Gia Nghi lại gạt đám đông ra, đưa mắt nhìn một lượt khắp đại sảnh rồi đi thẳng về phía Giang Thừa Thiên.
Thẩm Đào tươi cười chìa tay ra với Giang Thừa Thiên: "Ngài Giang, không ngờ ngài thật sự ở đây!"
"Âm!"
Trong chớp mắt, cả sảnh như bị sét đánh, ai nấy chết lặng vì cảnh tượng trước mắt!
Tưởng đâu cha con nhà họ Thẩm đến dự tiệc đính hôn của nhà Nghiêm - Ngụy, nào ngờ trông có vẻ chẳng phải vậy.
Hóa ra ông lớn và đại tiểu thư nhà họ Thẩm đến tìm Giang Thừa Thiên?
Hào môn bậc nhất như nhà họ Thẩm sao có thể quen biết thằng nghèo khố rách này chứ?
Hơn nữa nhìn thái độ của hai cha con, còn có vẻ rất nhiệt tình với cậu ta!
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Ai nấy như không tin vào mắt mình.
Giang Thừa Thiên cũng ngỡ ngàng bắt tay Thẩm Đào, không ngờ người nhà họ Thẩm lại tới tìm mình.
Anh hỏi Thẩm Đào: "Cụ nhà hồi phục thế nào rồi?"
Thẩm Đào mừng rỡ gật đầu: "Mới có một ngày mà cha tôi đã có thể xuống giường đi lại rồi, Ngài Giang đúng là thần y, ra tay như có phép!"
Lúc này Ngụy Chấn Quốc vội vã chạy tới, nhìn Thẩm Đào với vẻ ngơ ngác: "Ông lớn nhà họ Thẩm, sao ... sao ông lại quen thằng họ Giang này?"
Thẩm Đào liếc Ngụy Chấn Quốc một cái, lạnh giọng: "Ngài Giang là ân nhân lớn của nhà họ Thẩm, cũng là bạn của nhà họ Thẩm!"
Ngụy Diễm Diễm cũng vội vàng bước lên, méo mặt: "Ông Thẩm, ông không đùa đấy chứ? Hắn là một thằng nghèo từng ngồi tù, sao ông có thể ... "
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Gia Nghi sầm xuống: "Ngồi tù thì đã sao? Dù bây giờ ngài Giang chưa ra tù, nhà họ Thẩm chúng tôi vẫn có thể làm bạn với ngài Giang!"
Lúc mới bước vào, hai cha con đã nhận ra thái độ bất thiện của nhà họ Ngụy với Giang Thừa Thiên, nên dĩ nhiên chẳng việc gì phải nể mặt họ.
Ngụy Diễm Diễm hoảng hốt xua tay: "Cô Thẩm hiểu lầm rồi! Ý tôi là, với địa vị của nhà họ Thẩm, Giang Thừa Thiên căn bản không xứng làm bạn với cô!"
Mặt Thẩm Gia Nghi càng tối sầm, quát: "Cô là cái thá gì? Nhà họ Thẩm muốn kết bạn với ai còn chẳng tới lượt cô chỉ tay năm ngón!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!