Tiết Lương Dũ có chứt ngạc nhiên: "Sư phụ, lẽ nào sư phụ chưa từng nghe đến Hiệp hội Võ thuật?"
Giang Thừa Thiên lắc đầu: "Chưa."
Tiết Lương Dũ giải thích: "Sư phụ, ở Hoa Quốc có không ít võ gia. Họ tụ họp lại lập nên một Hiệp hội của võ giả, thường gọi tắt là Hiệp hội Võ thuật.
Mỗi thành phố đều có chỉ hội, thống nhất quản lý các võ quán lớn.
Giang Thừa Thiên gặt đầu: "Ra là vậy" Không ngờ lại có một tố chức như vậy, cũng thủ vị thật.
Ngưu Hán hãnh diện nói: "Giang tiên sinh, tu vi của cha tôi ở cảnh giới Nội Kinh đinh phong, vì thế đuơng nhiên ngồi vao chiếc ghế Hội trưởng Hiệp hội Võ thuật Sùng Hải ."
Giang Thừa Thiên hiểu kỳ hỏi: "Chỉ Nội Kinh đỉnh phong thôi là đã có thế làm Hội trướng Hiệp hội Võ thuật sao?"
Tuy Giang Thừa Thiên chí buột miệng hói, nhưng lọt vào tai Ngưu Hàn lại thấy khỏ chịu.
Anh ta nhíu mày: "Giang tiên sinh, ý anh là gì?"
Nếu không nề mặt Tiết Lương Dũ và Lục Hạ Xương đang ở đây, anh ta đã nổi nóng rồi.
Tiết Lương Dũ vội hòa giải: "Ngưu tiên sinh đừng giận, sư phụ tôi chắc không rành mảng võ đạo, mong anh bỏ qua."
Ngưu Hán hừ lạnh một tiếng, không muốn nói thêm, tập trung lái xe.
Giang Thừa Thiên khẽ bật cười, lắc đầu; trong mắt anh, võ giá Nội Kinh thật sự chẳng đáng là gì. Thế nhưng nụ cười của Giang Thừa Thiên lại cang làm Ngưu Hân khỏ chịu. Anh ta cổ nên giận, không chấp nhật. Với người không hiếu võ đạo, giải thích mẩy cũng võ ích.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!