Nghe vậy, Tiết Lương Dũ và Lục Hạ Xương cùng sững ra, rồi mừng đến run cả người. Cuối cùng Giang Thừa Thiên cũng chịu nhận họ làm đồ đệ! Lục Hạ Xưong lập tức quỳ một gối: "Sư phụ, xin nhận của đồ đệ một lạy!"
Tiết Lương Dũ cũng không chịu kém, quỳ một gối theo.
Giang Thừa Thiên vội đỡ cá hai dậy: "Không cần thể đầu, mau đứng lên."
Lúc này Tiết Lương Dũ mới nhớ lại thái độ ban nấy của người nhà họ Ngụy với Giang Thừa Thiên, bèn nhíu mày hỏi: "Sư phụ, người với nhà họ Ngụy có mâu thuản à?"
Lục Hạ Xương cũng nhìn anh, đầy nghi hoặc.
Giang Thừa Thiên gặt đầu: "Ừ, giữa tõi và họ là mãu thuẫn không thế dung hòa. Tổi tới đây không phái để cứu Ngụy Chấn Quốc, mà là để tim hai người."
Nghe vậy, sắc mặt Tiết Lương Dũ và Lục Hạ Xương đồng loạt biển đối.
Tiết Lương Dũ quay phất lại, lạnh lùng nhìn người nhà họ Ngụy: "Sớm biết các người có hiềm khích với sư phụ tôi, tôi đã chẳng thèm tới!"
Lục Hạ Xương cũng lạnh giọng: "Giờ bệnh của Ngụy Chấn Quốc chỉ có sư phụ tôi chữa nối! Sư phụ tôi đã không muốn ra tay, thì cứ để Ngụy Chẩn Quốc chờ chết đi!"
Họ thừa hiếu Giang Thừa Thiên không phải kẻ võ tình võ nghĩa. Nếu không, một tuần trước anh đã chẳng ra tay cứu lão gia nhà họ Thấm và vợ cúa Chu Bảo Thư. Đã vậy mà anh văn không chịu cứu Ngụy Chấn Quốc, ât là người nhà họ Ngụy đã đắc tội với anh ấy đến mức khô mà hóa giái.
Tiết Lương Dũ cung kinh nói với Giang Thừa Thiên: "Sư phụ, chúng ta đi thôi!”
"Được." Giang Thừa Thiên gật đầu, định quay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!