Ba năm trước, sau khi Trác Lộ Dao mắc viêm tuy sống, nửa thăn dưới của cô bị liệt, mất hết cảm giác rồi ạ?"
Vậy mà lúc này đôi chân cô lại có cảm giác trở lại, xúc động đến mức nước mật tuôn trảo.
Lưu Hồng cũng run giọng hỏi: "Tiểu thư, chân cô thật sự có cam giác rồi
Thấm Gia Nghi nâm chặt lẩy vai Trác Lộ Dao: "Lộ Dao, không phải đang đùa đẩy chứ?"
Trác Lộ Dao rơi nước mắt: "Không đùa đâu, chân tôi thật sự có cảm giác
Vốn dĩ Lưu Hồng chẳng tin Giang Thừa Thiên có thế chữa khỏi cho đại tiếu thư nhà mình.
Danh y kháp Hoa Quốc đã từng điều trị cho đại tiếu thư, nhưng ai nấy đều bô tay.
Không ngờ chỉ cham hai mui kim, Giang Thừa Thiên đã khiến đôi chân của tiếu thư hồi lại được đôi chút cảm giác.
Quả thực khó tin!
Giang Thừa Thiên mìm cười tự tin: "Cô Trác, tình trạng của cô còn tốt hơn tôi dự đoán. Có lẽ chưa đến hai mươi ngày, đôi chân cô sẽ trở lại như người binh thường."
Trác Lộ Dao lau nước mắt, nghẹn ngào: "Vâng ... cảm ơn thần y Giang, tôi thật không biết lấy gi báo đáp !*
Anh xua tay: "Đợi c khoi han rồi noi những chuyện đo cũng chưa muộn."
Sau đó anh tiếp tục châm kim cho Trác Lộ Dao.
Bảy tám phút sau, anh rút hết kim bạc trên chân cô, lấy giấy bút trên bàn trà kê một đơn thuốc đưa cho Lưu Hồng: "Cầm đon này đi bốc thuốc, sắc năm chén còn một chén sau khi uống, trong vòng ba tiếng đừng uống nước lạnh.
Từ mai, mỗi ngày toi sẽ cham cho co Trác, nhiều nhất là hai mươi ngày cô sẽ có thế xuống giường đi lại."
Lưu Hồng hai tay run rấy nhận đơn, ánh mắt đầy khâm phục: "Vâng, Giang tiên sinh !"
Thầm Gia Nghi nầm tay Trác Lộ Dao, áy nay: "Lộ Dao, hôm nay to không ránh ớ lại với cậu, còn phải đến công ty."
Trác Lộ Dao mím cười không bận tâm: "Cử đi đi, có thư ký Lưu cham sóc cho tôi là được."
"Được, tan làm tớ sẽ quay lại với cậu!" Từ biệt Trác Lộ Dao xong, Thầm Gia Nghi cùng Giang Thừa Thiên rời Quân Duyệt Đình.
Cô dự tinh sắp xếp cho Giang Thừa Thiên vào làm ở Công ty Dược Mỹ Nã, để anh làm việc bên cạnh mình.
Làm vậy là để anh sớm quen với nghiệp vụ công ty.
Suy cho cùng, nếu sau này họ thực sự kết hôn, rất nhiều sán nghiệp của nhà họ Thẩm còn cần anh đứng ra tiếp quản.
Một lúc sau, hai người đến bãi đồ xe của Công ty Dược Mỹ Nã.
Lên thang máy, Thẩm Gia Nghi dặn: "Thừa Thiên, khi ở công ty hãy gọi tôi là Chủ tịch Thấm, đừng gọi thắng tên."
Giang Thừa Thiên hơi khỏ hiểu: "Tại sao?"
Cô giải thích: "Nếu mọi người trong công ty biết quan hệ của chúng ta, chắc chắn việc gì cũng sẽ chiếu cổ anh, mà chuyện gì cũng giữ kẽ với anh. Thế thì anh còn làm sao nắm được tình hình thực tế của công ty?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!