Thẩm Thụy Sơn mỉm cười đầy ẩn ý: "Vậy tôi nói thêm một chuyện nữa. Thực ra mới chỉ một tuần trước thôi, Thừa Thiên còn có hôn ước với người khác. Thế mà nhà ấy có mắt mà không thấy rể quý, lại chủ động hủy hôn, còn bêu riếu Thừa Thiên trước bao người! Có điều, cũng vì thế mà tôi phải cảm ơn họ. Nếu họ không hủy hôn, tôi cũng đâu tìm được một cháu rể tốt như Thừa Thiên!"
Vừa nghe xong, ai nấy đều sững người.
"Nhà đó bị sao thế? Chàng rể tốt thế này mà cũng hủy hôn à?"
"Ui chao, nếu nhà tôi mà có được Giang tiên sinh làm rể, chắc tôi mừng phát điên mất!"
"Bảo sao lão Thẩm mắt tinh như đuốc, nhà kia đúng là chẳng có phúc!"
Trong số những người có mặt, có người từng dự tiệc đính hôn của nhà họ Ngụy một tuần trước, nên biết ông cụ Thẩm nói chính là nhà họ Ngụy.
Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về bàn của nhà họ Ngụy, trên mặt ai cũng hiện vẻ hả hê.
Người nhà họ Ngụy ai nấy xấu hố, bẽ bàng, chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống.
Ngụy Chấn Quốc lại càng như ngồi trên đống lửa, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.
Nhưng nếu ông ta bỏ về giữa chừng thì khác nào làm mất mặt nhà họ Thẩm.
Ông ta tuyệt đối không dám chọc giận nhà họ Thẩm thêm nữa.
"Phụt!" Ngụy Chấn Quốc bỗng thấy nhói buốt nơi ngực, không kìm được ho sặc sụa, rồi cổ họng thắt lại, phun ra một ngụm máu đỏ sẫm.
"Ông nội!" Ngụy Diễm Diễm và mấy người mặt mày biến sắc, hoảng hốt kêu
lên.
Động tĩnh bên phía nhà họ Ngụy lập tức kéo ánh nhìn của tất cả mọi người.
Ai nấy đều quay đầu nhìn sang.
Thẩm Thụy Sơn từ trên sân khấu chậm rãi bước tới chỗ nhà họ Ngụy, giả bộ ngạc nhiên: "Ngụy gia chủ, ông sao thế?"
Ngụy Chấn Quốc yếu ớt lắc đầu, giọng khép nép: "Tôi không sao, thật xin lỗi ông Thẩm, đã làm phiền lễ đính hôn của nhà họ Thẩm."
Thẩm Thụy Sơn khẽ cười, hỏi tiếp: "Ngụy gia chủ, ông thấy cháu rể Thừa Thiên của tôi thế nào?"
Nghe vậy, mắt Ngụy Chấn Quốc tối sầm, suýt ngất ngay tại chỗ.
"Bố!" Ngụy Bân vội đỡ lấy Ngụy Chấn Quốc.
Ngụy Chấn Quốc cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Cháu rể của lão Thẩm là bậc thanh niên kiệt xuất, về ... về sau ắt tiền đồ vô lượng."
"Nói hay lắm!" Thẩm Thụy Sơn cười sảng khoái, ông cần chính câu này của Ngụy Chấn Quốc.
Tiệc lại tiếp tục, nhân viên phục vụ bắt đầu dọn món, các bàn rôm rả chén tạc chén thù, nhộn nhịp vô cùng.
Giang Thừa Thiên và Thẩm Gia Nghi nâng ly, lần lượt tới từng bàn chúc rượu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!