Lúc đầu ông hoàn toàn không tin Giang Thừa Thiên biết thuật chỉnh cốt, còn bây giờ thì tin tuyệt đối.
Hơn nữa, ông cảm nhận rõ, về mặt chỉnh cốt, Giang Thừa Thiên mạnh hơn ông không biết bao nhiêu lần.
Gio đay, ong không con chut nghi ngo nao voi Giang Thừa Thiên nữa, chỉ còn lại lòng kính phục.
Đợi Kiều Cảnh Nghiêu cũng chữa xong sáu người, Giang Thừa Thiên lại tiếp tục chữa cho nhân viên.
Thời gian trôi từng phút một, từng người một được chữa khỏi hẳn.
Đến khi cả hai cùng chữa xong người cuối cùng, Thẩm Gia Nghi kêu lên: "Hết giờ!"
Thẩm Gia Nghi mỉm cười nói: "Giang Thừa Thiên, Lão Kiều, vừa rồi tôi đã thống kê. Trong nửa tiếng, mỗi người các anh chữa khỏi 20 người. Nói cách khác, trận này hai bên hòa."
Kiều Cảnh Nghiêu xua tay: "Cô Thẩm, cô đừng trêu lão già này nữa. Trận này là tôi thua."
Thẩm Gia Nghi ngạc nhiên: "Lão Kiều, ông đâu có thua, số người ông chữa khỏi bằng Giang Thừa Thiên mà.
Kiều Cảnh Nghiêu lắc đầu: "Vừa rồi Giang tiên sinh sau khi chữa xong sau người thì cố ý dừng lại, đợi tôi đuổi kịp mới tiếp tục. Thực ra, đến lúc ấy tôi đã thua rôi.'
Ông ngừng một chút, nói tiếp: "Hơn nữa, Giang tiên sinh không chỉ nắm trọn Mười Ba Thức Nắn Cốt, mà về thuật chỉnh cốt, trình độ đã cao hơn tôi rất nhiều. Trận này tôi thua tâm phục khẩu phục."
Nghe vậy, trong lòng anh lại tăng thêm một phần kính phục.
Kiều Cảnh Nghiêu quay về phía Giang Thừa Thiên, cúi mình thật sâu: "Giang tiên sinh, đa tạ ngài chỉ điểm cho tôi năm thức sau của Mười Ba Thức Nắn Cốt. Không có ngài chỉ dạy, e cả đời này tôi cũng không học nổi năm thức ấy. Giờ tôi đã hiểu vì sao lão Tiết và lão Lục cam tâm tình nguyện bái ngài làm sư phụ. Y thuật của ngài, chúng tôi không thể sánh bằng."
Giang Thừa Thiên mỉm cười nhạt: "Lão Kiều quá khen rồi. Đông y Hoa Quốc vốn uyên thâm, lịch sử lâu đời; trong lĩnh vực này, tôi cũng chỉ là kẻ hậu sinh, mới nhập môn thôi."
"Y thuật của Giang tiên sinh siêu phàm, lại còn khiêm nhường, tôi hoàn toàn tâm phục khẩu phục." Kiều Cảnh Nghiêu ha hả cười, lại cúi người trước Giang Thừa Thiên: "Tôi muốn bái ngài làm sư phụ, tiếp tục học thuật chỉnh cốt. Mong ngài thu nhận người đệ tử này."
Mọi người có mặt đều sững sờ!
"Trời ơi, Thần y Kiều lại muốn bái thư ký Giang làm sư phụ?"
"Phải biết rằng Giang tiên sinh là khách quý của giới tai to mặt lớn ở Sùng Hải đấy! Giờ mà cũng bái thư ký Giang làm sư phụ, chuyện này mà truyền ra, không biết bao nhiêu người rớt cằm!"
"Thư ký Giang xưa nay kín tiếng, không phô trương, không ngờ y thuật lại ghê gớm đến vậy!"
Ánh mắt mọi người nhìn Giang Thừa Thiên càng thêm cung kính.