Cùng lúc đó, tại công viên đất ngập nước Sùng Hải.
Giang Thừa Thiên đang đẩy xe lăn, cùng Trác Lộ Dao tản bộ dưới tán cây, vừa đi vừa trò chuyện.
Lúc này Trác Lộ Dao bỗng hỏi Giang Thừa Thiên: "Giang tiên sinh, tôi nghe nói giờ công ty Vi Na đang gap kho khan, sản phẩm mai không bán được. Neu Gia Nghi cần gì, bảo cô ấy nhất định phải nói với tôi, đừng ngại ngần!"
Khi nói vậy, trên mặt Trác Lộ Dao hiện rõ vẻ lo lắng.
Giang Thừa Thiên mỉm cười: "Cảm ơn cô Trác, nhưng cô đừng lo. Những vấn đề trước mắt vẫn chưa làm khó được Gia Nghi đâu."
Trác Lộ Dao bất lực lắc đầu: "Tính cách Gia Nghi hiếu thắng, lại rất sĩ diện. Dù công ty có gặp vấn đề nghiêm trọng đến đâu, cô ấy cũng không chịu mở lời với tôi, thậm chí còn chẳng muốn nhờ ông nội giúp. Mà chỉ dựa vào sức một mình cô ấy, nhiều chuyện đâu dễ giải quyết như thế?"
Giang Thừa Thiên vỗ nhẹ vai Trác Lộ Dao: "Yên tâm. Nếu có chuyện gì Gia Nghi không giải quyết nổi, tự khắc tôi sẽ giúp cô ấy."
Trác Lộ Dao gật đầu: "Ừ, Gia Nghi được ở bên anh, thật tốt. Tôi thật sự ngưỡng mộ hai người."
Giang Thừa Thiên cười khẽ: "Cô Trác, cô cũng không cần ngưỡng mộ chúng tôi. Đợi chân cô khỏi, cô cũng sẽ tìm được một nửa thuộc về mình."
"Có lẽ vậy." Trác Lộ Dao quay đầu nhìn ra hồ, trong mắt thoang hiện lên chút bất lực và rối bời.
Thật ra sau khoảng thời gian ở gần nhau, cô vô thức nảy sinh đôi chút cảm mến với Giang Thừa Thiên.
Nhất là chuyện xảy ra không lâu trước đây ở trung tâm thương mại, lại càng khiến cô rung động thêm đôi phần.
Từ nhỏ cô đã được gia đình bao bọc, nâng niu, nhưng sự bảo vệ mà Giang Thừa Thiên dành cho cô lại khác hẳn.
Song cứ nghĩ đến việc Giang Thừa Thiên là bạn trai của bạn thân mình, cô chỉ còn cách nén cảm giác ấy xuống.
Có lẽ đợi đến khi chân mình khỏi, rời khỏi Giang Thừa Thiên, cảm tình này sẽ nhạt dần thôi.
Trác Lộ Dao bỗng nói: "Giang tiên sinh, sau này anh cứ gọi tôi là Lộ Dao, giống như Gia Nghi vẫn gọi."
Giang Thừa Thiên nhoẻn miệng cười: "Tôi có thể hiểu là cô đã coi tôi như bạn rồi chứ?"
Trác Lộ Dao gật đầu: "Đúng thế!"
Giang Thừa Thiên vui vẻ: "Vậy thì từ giờ cô cũng đừng gọi tôi là Giang tiên sinh nữa. Có thể gọi tên tôi, hoặc gọi tôi một tiếng anh Giang."
Trác Lộ Dao nhìn chăm chú vào Giang Thừa Thiên, khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười ngọt ngào: "Anh Giang."
Thấy nụ cười của cô, anh thoáng ngẩn người.
Anh khẽ ho một tiếng, rồi thu lại ánh nhìn: "Đi thôi, chúng ta ra phía trước xem thử."
Nói xong, Giang Thừa Thiên đẩy xe lăn đưa Trác Lộ Dao tiếp tục tiến lên.
Lưu Hồng đi sau thì thở dài, khẽ lắc đầu.
Dạo suốt cả tiếng đồng hồ, Giang Thừa Thiên tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi và mua mấy chai nước mang tới.
Ba người vừa uống nước vừa hóng gió, thật sự rất dễ chịu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!