Một lúc sau, Giang Thừa Thiên chợt nghe thấy giọng của Trình Hạ vang lên bên cạnh.
"Thư ký Giang? Thư ký Giang?"
Anh chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn Trình Hạ đang đứng cạnh.
"Thư ký Trình, có chuyện gì không?" anh không khỏi hỏi.
"À ... à ... không có gì." Trình Hạ khẽ cắn môi, do dự mãi, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Giang Thừa Thiên thấy lạ: "Có gì cứ nói thẳng đi, với tôi có gì mà phải ngại?"
Trình Hạ cắn răng, như hạ quyết tâm, ngượng ngùng: "Thư ký Giang, anh có thể cho tôi mượn 20.000 tệ được không, tôi đang cần gấp."
"À?" Giang Thừa Thiên khựng lại một chút, không ngờ cô do dự nửa ngày hóa ra là để hỏi mượn tiền anh.
Trình Hạ ngượng ngập gãi đầu: "Thư ký Giang, nếu anh không muốn cho mượn cũng không sao, tôi chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi."
Nói xong, cô lập tức định quay người rời đi.
"Đợi đã!" Giang Thừa Thiên gọi cô lại, mỉm cười: "Vội gì, tôi có nói là không cho mượn đâu."
Từ khi ra tù đến giờ, tổng cộng anh đã kiếm được hơn một tỷ tệ.
Vài chục nghìn tệ đối với anh chẳng đáng là bao.
Mắt Trình Hạ sáng lên, mừng rỡ: "Thư ký Giang, anh thật sự chịu cho tôi mượn à?"
Giang Thừa Thiên gật đầu chắc chắn: "Chúng ta vừa là đồng nghiệp vừa là bạn, tất nhiên tôi sẵn sàng cho cô mượn. Nhưng cô là thư ký của sếp Thẩm, lương hàng tháng chắc cũng đâu thấp, sao đến 20.000 tệ cũng không xoay nổi vậy?"
Trình Hạ thoáng đượm vẻ chua xót: "Tôi có nỗi khổ riêng."
Giang Thừa Thiên hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy, nói tôi nghe được không?"
Trình Hạ mím môi, lại không muốn nói thêm.
Giang Thừa Thiên khoát tay: "Đã không muốn nói thì tôi không gặng nữa. Cho tôi số tài khoản của cô, tôi chuyển ngay bây giờ."
"Được!" Trình Hạ gật đầu lia lịa, rồi đưa cho anh số tài khoản.
Giang Thừa Thiên nhanh chóng chuyển cho cô 20.000 tệ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!