Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ngục Long Vô Địch - Giang Thừa Thiên (FULL)

Giang Thừa Thiên không hề khách sáo, trực tiếp nhận thẻ VIP và tấm séc từ tay Chu Bảo Thư, bỏ vào túi.

Chu Bảo Thư nhìn Giang Thừa Thiên bằng ánh mắt tán thưởng: "Chưa kịp hỏi, tôi nên gọi anh là gì?"

"Giang Thừa Thiên." Anh đáp.

"Anh Giang, tôi là Chu Bảo Thư, trước nay rất thích kết giao với những người có bản lĩnh như anh. Khi nào rảnh, chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé." Chu Bảo Thư mỉm cười.

Ông ấy cũng nhận ra, y thuật của Giang Thừa Thiên rõ ràng còn vượt cả thần y Lục. Mới ngoài hai mươi mà đã như vậy, tương lai đúng là rộng mở vô cùng!

Anh thấy Chu Bảo Thư là người sảng khoái, nên cũng không từ chối, hai người trao đổi số điện thoại.

Cách đó không xa, Lục Hạ Xương bước nhanh tới trước mặt Giang Thừa Thiên, cúi người, chắp tay thi lễ, mặt đầy áy náy: "Anh Giang, anh còn trẻ mà y thuật đã cao cỡ này, lão thật lấy làm hổ thẹn, tự thấy không bằng!"

Giang Thừa Thiên nhún vai, nói bằng giọng điệu nhắc nhở hậu bối: "Với trình độ y thuật của ông, lẽ ra phải nghĩ đến vấn đề liều lượng dược liệu. Chỉ là ông quá tự tin mù quáng nên mới mắc lỗi này. Sau này nhớ phải khiêm tốn, chuyên tâm nghiên cứu y thuật, đừng bận tâm hư danh 'thần y'. Hiểu chứ?"

Lục Hạ Xương gật đầu như giã tỏi, cúi gập người, chân thành nói: "Tôi đã được chỉ điểm!"

Chu Bảo Thư lần lượt bắt tay Giang Thừa Thiên và Lục Hạ Xương, cáo từ: "Vậy tôi xin phép đi trước. Đợi vợ tôi hồi phục, nhất định tôi sẽ mở tiệc mời hai vị!"

Nói xong, Chu Bảo Thư dìu vợ rời Linh Chi Đường.

Việc đã được giải quyết, anh cũng không cần nán lại nữa.

"Anh Giang, xin dừng chân một chút!" Anh vừa toan rời đi đã bị Lục Hạ Xương gọi giật lại.

Anh quay người: "Có chuyện gì?"

Lục Hạ Xương do dự một thoáng, lấy từ ngực áo ra một tờ giấy da đã ố vàng, hai tay cung kính đưa cho anh: "Cậu Giang, đây là một phương thuốc tôi tìm thấy trong cổ tịch. Theo ghi chép, phương này có tác dụng 'tẩy tinh phạt tủy' - nói nôm na là gột rửa gân cốt, cải biến thể chất từ gốc. Nhưng tôi đã sắc hơn chục thang uống thử, hoàn toàn không thấy tác dụng. Phiền cậu xem giúp rốt cuộc sai ở đâu?"

Anh nhận lấy, xem lướt qua: "Hần phương này xuất từ tay Y Tổ Biển Thước."

"Đúng vậy!" Lục Hạ Xương mừng rỡ, không ngờ anh vừa nhìn đã nhận ra lai lịch phương thuốc.

Anh xoa cằm: "Trong này đúng là có một vị bị chép nhầm. Có thể đời sau khi sao chép đã ghi nhầm. Nên đổi thương truật thành sơn bán hạ."

Trong Thần Nông Dược Kinh mà sư phụ truyền lại cho anh có ghi chép rất nhiều phương thuốc cổ, trong đó có cả phương của Biển Thước.

"Thay thương truật bằng sơn bán hạ?" Lục Hạ Xương nghĩ ngợi về dược tính hai vị, bỗng lộ vẻ như bừng tỉnh: "Đúng rồi, dùng sơn bán hạ thì tác dụng của dẫn dược mới phát huy trọn vẹn!"

Lục Hạ Xương lại chắp tay hành lễ thật sâu với anh, cung kính nói: "Giang tiên sinh, tôi bái phục cậu sát đất! Tôi có một thỉnh cầu hơi đường đột, mong được bái cậu làm sư phụ!"

Cả Linh Chi Đường lập tức xôn xao.

Ai nấy trong lòng đều dậy sóng, mặt mày đầy vẻ không tin nổi!

Lục thần y - "Hoạt Dược Tiên" lừng danh trong giới Đông y ở Sùng Hải - lại muốn bái một chàng trai ngoài hai mươi làm thầy?

Nhiều người phải dụi mắt liên tục, tưởng mình nhìn nhầm.

Anh bị câu nói ấy của Lục Hạ Xương làm khựng lại, rồi bất lực khẽ lắc đầu.

Sao tự dưng lại đòi bái sư thế này?

Anh còn chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận một người lớn hơn mình mấy chục tuổi làm đồ đệ ...

Không đợi anh gật đầu, Lục Hạ Xương đã hỏi luôn: "Sư phụ, thầy đến Linh Chi Đường mua dược liệu ạ?"

Anh bị ông già nhỏ thó này làm cho bật cười, cười khổ: "Tôi đến mua dược liệu thật, nhưng tôi chưa nhận lời làm sư phụ của ông đâu."

Lục Hạ Xương làm như không nghe thấy nửa câu sau, vẫn tươi cười nịnh nọt: "Không biết sư phụ cần những vị gì?"

Anh rút danh sách dược liệu cần dùng đưa cho ông ta.

Lục Hạ Xương ngẫm nghía hồi lâu. Tuy đa phần các vị thuốc đều nhận ra, nhưng cửa hàng lại không có. Vì những vị này cực khó kiếm, giá lại đắt đỏ, bình thường hầu như không dùng đến.

Ông ấy nghĩ một lát rồi nói: "Sư phụ, tôi không có Sâm Dã Đài ngàn năm, nhưng có một củ Sâm Dã Đài hai trăm năm. Không biết sư phụ có cần không?'

"Ông có Sâm Dã Đài trăm năm à?" Anh khá ngạc nhiên.

Nếu không tìm được Sâm Dã Đài ngàn năm tuổi, dùng loại hai trăm năm thay thế cũng được.

Lục Hạ Xương quay sang nói với Triệu Đông Nguyên: "Đông Nguyên, vào kho mang củ Sâm Dã Đài hai trăm năm ra đây."

Triệu Đông Nguyên nghe vậy liền khó xử: "Sư phụ, củ sâm ấy là thầy đã bỏ ... "

"Còn lải nhải gì!" Lục Hạ Xương trừng mắt: "Ta bảo đi lấy thì cứ đi! Đừng nói một củ Sâm Dã Đài, dù sư công có muốn cả Linh Chi Đường, ta cũng sẵn sàng hai tay dâng lên!"

Anh nhìn Lục Hạ Xương mà thấy buồn cười, thầm nhủ: nịnh nọt cũng quá đà rồi đấy.

Thấy sư phụ đã nói thế, Triệu Đông Nguyên đành chạy một mạch vào kho.

Vài phút sau, anh ta ôm ra một chiếc hộp vuông chừng ba mươi phân.

Giang Thừa Thiên đón lấy hộp gỗ, mở ra xem, thấy bên trong quả là một củ Sâm Dã Đài ít nhất hai trăm năm tuổi.

"Củ Sâm Dã Đài này bao nhiêu tiền?" Anh ngẩng lên hỏi.

Lục Hạ Xương vội xua tay: "Sư phụ khách sáo quá, củ sâm này tôi biếu sư phụ!"

Nghe vậy, khóe mắt Triệu Đông Nguyên giật mạnh.

Trước đây Lục Hạ Xương đã bỏ ra gần tám triệu tệ mới mua được củ Sâm Dã Đài hai trăm năm này, giờ nói tặng là tặng ư?

Anh đậy hộp gỗ lại, nói: "Tôi không thể nhận không đồ của ông. Sau này về y thuật, có gì chưa rõ cứ đến hỏi tôi bất cứ lúc nào. Còn chuyện nhận đệ tử, tôi cần suy nghĩ thêm."

Lục Hạ Xương gật đầu liên tục: "Không thành vấn đề! Danh sách này để tôi giữ, tôi sẽ dần dần tìm giúp thầy những dược liệu này."

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!