Editor: Moriuchi Eira
Lục Miên nhận lấy kẹp tóc đã được đóng gói cẩn thận, cô tùy ý nhét tấm card vào túi.
Một thân cà lơ phất phơ không đối thủ, thong thả đi ra khỏi quầy trang sức.
Đối diện là hiệu sách Hoa Hiệu..
Cô chần chừ một chút rồi mới chậm rãi qua đường, đi vào cửa tiệm.
Lục Miên rất thích đọc sách, nhất là mấy loại sách giải trí, nên mỗi lần đi qua hiệu sách, cô đều vào, một đường càn quét hết cửa tiệm của người ta.
Mà sách cô đọc cũng được tinh tế chọn lọc, tỉ mỉ từng quyển, có lúc không tìm được tiểu thuyết mình yêu thích, cô sẽ tay không mà về.
Phó Mạn và Lục Tâm Noãn rời khỏi cửa hàng, trong tay xách mấy cái túi, đang đứng đợi xe ở gần đó.
Thấy Lục Miên trở lại, Phó Mạn vẫn còn chút áy náy với cô: "Miên Miên, khi nào rảnh mẹ sẽ dẫn con đi mua. Con thông cảm, em con sắp tới Tô gia, con bé rất lo lắng......"
Lục Miên cười cười: "Không cần đâu."
Cô chủ động ngồi vào hàng ghế sau, âm thầm che đi hộp quà vừa mua, đồng thời cũng chặn ánh mắt dò xét của Lục Tâm Noãn.
- -
Giữa trưa ngày hôm sau, bởi vì hôm nay là cuối tuần, Lục Tâm Noãn sớm mặc lễ phục, cô ta trang điểm dịu dàng, trông vừa hiền lành vừa đáng yêu.
"Noãn Noãn, con chuẩn bị nhanh lên, chú thím sắp tới rồi đó --". truyện xuyên nhanh
Hôm nay chi thứ hai sẽ dẫn Lục Tâm Noãn đến Tô gia dự yến tiệc, đồng thời cũng dự lễ tẩy trần đón gió cho Tô lão gia tử.
Phó Mạn chưa kịp nói xong, phòng khách đã vọng lên tiếng bước chân của Lục Hành Đường và Bùi Cẩm Lan.
Lục Hành Đường năm nay bốn mươi tám tuổi, phong độ lịch sự. Dù đã lăn lộn ở thương trường bao nhiêu năm nay nhưng ông vẫn giữ nguyên được vẻ anh tuấn lịch lãm vốn có.
Bùi Cẩm Lan cũng xuất thân hào hôn, lời nói cử chỉ tao nhã, vừa nhìn đã biết là con nhà gia giáo, là quý phu nhân xinh đẹp thoát tục.
Phó Mạn nhìn hai người họ, không khỏi hơi tự ti.
Lục Tâm Noãn biết chú thím tới, cô ta chạy ngay xuống lầu, cười đến ngọt ngào: "Cháu chào chú thím!"
Rồi ngượng ngùng xách bộ váy màu trắng kem: "Cháu mặc thế này có được không ạ? Sẽ không làm Lục gia chúng ta mất mặt chứ!"
"Nha đầu ngốc, nói cái gì đó! Riêng tài năng của con đã đủ làm Lục gia ta nở mày nở mặt dài dài rồi! Trừ anh họ cháu với mấy đứa nhà Tô, Diệp, Bùi, Bạch thì có ai bằng cháu đâu?"
Bùi Cẩm Lan rất quý Lục Tâm Noãn, bà chỉ có một đứa con trai nên cũng coi cháu của mình như con gái mà nuông chiều vậy, hơn nữa Lục Tâm Noãn không những ngoan ngoãn mà còn chăm chỉ nữa, bọn họ rất coi trọng cô cháu này.
"Tâm Noãn vừa được giải nhất!" Phó Mạn đứng một bên kiêu ngạo khoe.
Lục Tâm Noãn ngượng ngùng cười duyên.
"Tâm Noãn nhà ta thật ưu tú!"
Mấy người đứng trong phòng khách nói chuyện rất vui vẻ, Bùi Cẩm Lan mỉm cười liếc mắt nhìn thiếu nữ đang ngồi trên sofa.
Thiếu nữ tà tính vô pháp, cô mặc một cái áo thun trắng rộng thùng thình, bên dưới mặc quần jean màu lam nhạt.
Lục Miên chăm chú nghịch điện thoại, trên mặt đầy ý cười, tựa như đang trào phúng cuộc nói chuyện của bọn họ, lại giống như chẳng thèm quan tâm.
Trên màn hình điện thoại của cô có rất nhiều hình ảnh sặc sỡ, qua mỗi lần thao tác, giao diện sẽ nảy ra vài trang thiết kế có ghi: SF.
Bùi Cẩm Lan nhìn biểu cảm của cô, ba ta rất không vui, sao nó cứ im lặng mà ngồi một chỗ như vậy? Dọa chết bà ta.
Bà ta nén bực bội trong lòng, cười ôn hòa: "Miên Miên, cháu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt!"
Thái độ khác nhau một trời một vực, qua loa cho có, nào giống khi nói chuyện với Lục Tâm Noãn chứ.
Lục Hành Đường cũng chú ý tới cô, ỷ vào thân phận trưởng bối, nói hai câu:
"Nếu đã về rồi thì phải nghe lời, noi gương em gái cháu mà học tập. Nếu cháu học tốt, trong nhà sẽ cho tiền mà đi, còn nếu không muốn đi học nữa thì chú sẽ sắp xếp việc làm cho cháu ở công ty."
Nói rồi, ông ta thở dài một hơi.
"Tóm lại Miên Miên, những gì đã sảy ra rồi thì cứ để cho nó qua đi. Đều là người một nhà, đừng có suốt ngày cứng đầu cứng cổ như vậy nữa!"