Editor: Moriuchi Eira
Mấy lời này đồng thời cũng là tiếng lòng của Phó Mạn.
Đều là người một nhà, bà cũng hy vọng những gì qua rồi thì hãy để nó qua đi, cứ thật tâm đối xử với nhau thì không phải tốt hơn sao.
Lục Miên nhún vai, mắt vẫn chăm chú nhìn điện thoại, giọng nói tùy ý pha chút chế nhạo: "Mọi người đi thong thả."
"Cháu......"
Lục Hành Đường thấy người ta không thèm quan tâm đến lời ông nói, ông ta tối tăm lắc đầu, tức giận phất tay áo rời đi.
Lục Tâm Noãn âm thầm trách mắng Lục Miên một phen, cũng vội vàng đuổi theo.
Chờ bọn họ đi xa rồi, lúc này Phó Mạn mới xông tới, mặt mày xanh mét giật lấy điện thoại của cô.
"Lục Miên, sao mày dám hỗn xược với trưởng bối như vậy! Lễ nghi gia giáo được dạy hồi nhỏ đều vứt cho chó ăn hết rồi hả?! Suốt ngày cứ ôm khư khư lấy cái điện thoại, điện thoại có thể sinh ra tiền cho mày sao? Điện thoại có thể giúp mày lấy được hạng nhất không? Có thể giúp mày ưu tú hơn tí nào không?"
Phó Mạn nói một hơi, bà thở dốc: "Sao mày không chịu học hỏi em mày chứ......"
Lục Miên siết chặt tay, cô vẫn ngồi đó không nhúc nhích.
Chờ Phó Mạn mắng chửi xong, cô mới lười biếng nhấc mí mắt, đôi mắt tinh xảo như phủi đầy tà khí, khuôn mặt cười như không cười, có chút bi thương.
"Ở trong mắt của mẹ, tôi tất nhiên không thể sánh được với Lục Tâm Noãn. Tôi tưởng rằng sau khi được cứu về, các người sẽ đối xử tốt với tôi hơn một chút. Nhưng thất vọng làm sao, các người chưa từng mong tôi trở về, một phút cũng không."
Nụ cười nhàn nhạt đó, giọng nói bất cần đó giống như nhát dao đâm sâu vào lòng Phó Mạn.
"Miên Miên, không phải như vậy..."
Không đợi Phó Mạn gian nan giải thích, Lục Miên đã lấy lại điện thoại, đi nhanh ra cửa.
Người phụ nữ trung niên nhìn hình bóng dứt khoát của con gái mình, bà ôm lấy ngực, cảm giác giống như có một thứ gì đó rất quý giá sắp rời bà mà đi......
...
Tô gia
Đại biểu cho tầng lớp hào môn tại Vu Thành, hôm nay là tiệc tẩy trần của Tô lão gia tử.
Tô lão tiên sinh -- Tô Thanh Hà ở Vu Thành có địa vị hết sức quan trọng, ông vừa nghỉ dưỡng ở nước ngoài trở về, mấy thành phần muốn nịnh bợ Tô gia tất nhiên cũng sẽ có mặt, bầu không khí vô cùng sôi nổi.
Bất quá lão già này vẫn cứ ru rú ở trong nhà mãi, người khác muốn thấy mặt thôi cũng khó như lên trời. Nếu không phải mọi người dứt khoát muốn tổ chức một buổi "chào mừng" thì cũng sẽ chẳng có bữa tiệc như ngày hôm nay.
Chính chủ lúc này không có mặt, đề tài bàn tán tự nhiên xoay quanh vị thiếu gia 19 tuổi - Tô Giác.
Vị thiếu gia này cũng được coi là một truyền kì trong giới.
Tô Giác tuổi còn trẻ mà đã có được sự nhạy bén hơn người, ở thị trường chứng khoán hai ngày trước, cậu ta dùng kế mua 2 đồng tiền nhập 112 đồng, chỉ cần bỏ ra 20 vạn đồng đã kiếm về được tận 1100 vạn.
Trình độ của cậu ta có thể sánh ngang với nhiều lão đại tài chính trong giới, thậm chí còn có thể ngang tầm với "Dạ Kiều tiên sinh" trong truyền thuyết.
Mọi người nghe tới đây đều thổn thức không thôi, thật là một thiếu niên đầy tiềm năng, tương lai sáng lạn.
Gia chủ hiện tại của Tô gia là Tô Thăng, cũng chính là người cha mà Tô Giác vô cùng tự hào, ông ta nhân cơ hội này dẫn con trai đi làm quen một vòng.
Ước chừng mấy phút sau, vợ chồng Lục Hành Đường và Lục Tâm Noãn đã tới nơi, Tô Thăng rất nhiệt tình chào hỏi.
Hai nhà Lục - Tô có giao tình rất sâu, ngày thường cũng qua lại với nhau khá nhiều, vì vậy nên hai bên đều rất thân thiết, tự nhiên sẽ dẫn cháu gái và con trai của mình tới làm quen.
Lục Tâm Noãn đứng bên cạnh dịu dàng cười, cô ta âm thầm đánh giá buổi tiệc, tìm kiếm bóng dáng Tô Giác.
Xung quanh có không ít ánh mắt đang quan sát tòi đánh giá cô ta, bọn họ suy đoán, tám phần Tô gia sẽ nhận vị tiểu thư nhà họ Lục này làm con dâu.
Lục Tâm Noãn rụt rè cười, an an tĩnh tĩnh.
Mãi đến lúc Tô Thăng mở miệng.
"Noãn Noãn, Tô Giác đang tìm ông nó ở hậu hoa viên ấy, cháu mau đến đó đi!"
Lục Tâm Noãn nhìn chú thím như để xin ý kiến.
Hai người đều gật đầu đồng ý, lúc này Lục Tâm Noãn mới rời đi.
"Noãn Noãn đúng là một đứa trẻ ngoan, lớn lên lại xinh xắn như vậy. Hiaz, chỉ đợi cái gật đầu của ông già nhà tôi thôi là chúng ta có thể kết làm thông gia rồi!"
"Ha ha ha, nếu Tô lão gia tử mà đồng ý thì còn gì tốt hơn nữa. Mà tôi cũng chỉ có một cô cháu gái này thôi đó, không vội không vội, ha ha ha......" Lục Hành Đường khéo léo nói chuyện, trực tiếp quẳng cô cháu gái khác - Lục Miên ra sau đầu.
Nghe tới đây, Tô Thăng đột nhiên nhớ tới cái gì đấy, ông thấp giọng:
"Anh Lục, nghe nói cháu gái lớn nhà anh đã về rồi?"
"Ừm, đã về."
Lục Hành Đường và Bùi Cẩm Lan khẽ giật mình, giống như không muốn nhắc nhiều đến chuyện này.
"Trở về là tốt rồi, lão già nhà tôi cứ nhắc đến con bé mãi! Mà sao hôm nay con bé không đến vậy?"
"Lục Miên nói không khỏe...."