Tám giờ, điện thoại của Tiểu Cảnh đổ chuông. Anh nhìn tôi với vẻ áy náy, đang định nghe thì tôi giằng lấy, tắt máy, tắt luôn cả điện thoại của tôi.
Trong không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng mưa rơi đầy đau thương. Tôi ngả lưng trên ghế, nhìn Tiểu Cảnh chốc chốc lại xem đồng hồ, rất nhiều lần anh định nói rồi lại thôi.
Hồ thiên nga, một câu chuyện tuyệt đẹp! Nhưng đó chẳng qua chỉ là lừa bịp những cô bé mới lớn, tình yêu mới chớm nở. Thế giới này không có ác quỷ vô tình, tàn nhẫn, cũng không có hoàng tử đa tình, can đảm, càng không có nàng công chúa Thiên nga thánh thiện, xinh đẹp tuyệt trần!
Đây mới là hiện thực.
Chín giờ, cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm. Kế hoạch báo thù tám năm, tôi không thể chờ đợi thêm được nữa, cũng không muốn tiếp tục chịu đựng nỗi dằn vặt, mâu thuẫn giữa yêu và hận. Đêm nay, tôi sẽ kết thúc tất cả để yêu và hận chấm dứt.
Tôi bảo Tiểu Cảnh ở trong xe đợi, còn tôi vào siêu thị mua con dao sắc nhọn cho vào cặp sách.
Tôi còn gọi điện cho chị Thu nói chuyện phiếm cả tiếng đồng hồ.
Chị nói: “Người đàn ông như Hàn Trạc Thần khiến bao người say đắm, đối với anh ta phụ nữ là nước lã nhạt nhẽo, vô vị, chỉ là do nhu cầu sinh lý nên không còn cách nào… Nhưng em không giống như vậy, đối với anh ta, em là cốc trà, hương thơm dìu dịu, có thưởng thức hay không… chỉ cần xem có hợp với khẩu vị của anh ta hay không, cho nên lần đầu tiên em nhất định phải thể hiện cho thật tốt, phải khiến anh ta cảm thấy em là cốc trà chanh, mùi hương quyến rũ, uống vào khoan khoái, đem lại vị ngọt, vị chua man mát, tuyệt vời…”
Tôi cẩn thận ghi lại những bước chị dạy tôi, xem đi xem lại cho đến lúc thuộc lòng thì thôi.
Trước tiên nói những lời âu yếm.
Chủ động hôn anh ta.
Giúp anh ta cởi áo.
Chị nói phải nhẹ nhàng, từ từ cởi áo anh ta, vuốt ve cơ thể anh ta.
Cần chủ động hưởng ứng.
Chị nói đàn ông không thích phụ nữ nằm thẳng đuỗn như xác chết trên giường. Chị còn dạy cho tôi một tuyệt chiêu: tư thế đàn ông thích nhất là phụ nữ ngồi trên người anh ta.
Kích thích vào thị giác và xúc giác… Lúc này, phụ nữ gọi tên đàn ông, bộc bạch tâm tình, đàn ông sẽ hoàn toàn bị cuốn hút.
Mười giờ, Tiểu Cảnh dừng xe ở sân, mở cửa xe đỡ tôi xuống.
“Thiên Thiên, anh không tiễn em nữa nhé!”
Giọng nói của anh thật hay nhưng có lẽ sau này tôi không còn được nghe thấy giọng nói ấy nữa.
“Xin lỗi!” Tôi nói. “Em chưa bao giờ yêu anh mà chỉ coi anh như anh trai. Bất kể có chuyện gì xảy ra thì anh đừng buồn vì em, sau này chắc chắn anh sẽ gặp được người con gái tốt hơn em.”
“Anh hiểu, anh không ngờ người em yêu chính là ông ấy… Mai anh sẽ đến đón em.”
Tôi ngây người nhìn chiếc xe rời đi, càng lúc càng xa.
Mưa to khiến người tôi ướt sũng.
Hôm nay, từ lúc gặp đến khi chia tay, anh không hề nói tìm tôi có việc gì, tôi cũng quên không hỏi, có lẽ anh muốn biết người tôi yêu là ai.
Chiếc xe dần mất hút, tôi hít một hơi thật sâu, vuốt nước trên mặt, bước vào nhà.
Ngoài trời tăm tối, mù mịt còn trong phòng khách, những ánh đèn thủy tinh lại lung linh, huyền ảo khiến tôi chói mắt.
Hàn Trạc Thần khoanh tay, nghiêng người tựa vào tường gần cửa ra vào. Hắn mặc bộ đồ ngủ màu trắng, xem ra có vẻ vừa mới tắm xong, mái tóc ướt hơi rối trông thật gợi cảm, cơ thể tỏa ra mùi thơm dịu, dễ chịu.
Trái tim tôi loạn nhịp.
“Tại sao đến giờ mới về?” Giọng hắn rõ ràng là không vui.
Tôi nắm chặt lấy cặp sách. Nếu không nắm chặt có lẽ tôi sẽ vứt nó xuống nền nhà mất!
Hắn nhìn đôi mắt sưng đỏ của tôi, ngọn lửa trong mắt hắn dần tắt, biến thành ánh trăng dịu dàng sau những đám mây: “Không phải con lại bị nó vứt bỏ đấy chứ?”
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cúi gằm mặt nhìn xuống sàn nhà thì thấy chiếc điện thoại bị tan thành nhiều mảnh.
Chiếc cặp sách trong tay tôi nặng dần.
Ngoài trời gió giật mưa rào, trong phòng lại im lặng khác thường, im lặng đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng hắn thở nhẹ: “Muộn rồi, đi tắm rồi ngủ sớm đi!”
“Con… con…” Tôi muốn nói những lời ngọt ngào nhưng lúc đó không nói được câu nào, phải đối mặt với hắn khiến tôi thấy chóng mặt, đầu óc quay cuồng không biết nên làm gì, nên nghĩ gì, chỉ loáng thoáng nhớ được bước thứ hai là hôn hắn.
Tôi ôm lấy vai hắn, trong lúc hắn giật mình, đờ người thì tôi kiễng chân hôn lên môi hắn. Khi môi chạm môi, ngòi thuốc nổ của tình yêu như bùng nổ, sự cuồng nhiệt của hắn khiến tôi hoàn toàn mất đi lý trí.
Môi với môi quấn quyện, cọ xát, tôi chỉ có thể đáp trả, hưởng ứng. Hắn ôm eo tôi, ép tôi vào tường, hôn cuồng nhiệt như cuồng phong bão táp như muốn nuốt chửng tôi, lưỡi hắn len lỏi trong miệng tôi không chút dè dặt.
Chiếc cặp sách trong tay tôi bỗng rơi xuống, tôi ôm chặt lấy cổ hắn.
Hơi ấm tỏa ra từ cơ thể hắn làm cơ thể lạnh giá vì bị ngấm nước mưa của tôi ấm dần lên, làm tan ý chí kiên định của tôi. Tôi nép vào lòng hắn. Người hắn nóng rực như ngọn lửa, dần thiêu đốt tôi khiến tôi có cảm giác không chịu nổi.
Bỗng bàn tay hắn luồn vào áo tôi, bàn tay ấm áp đưa lên lưng tôi, khéo léo mở khuy áo con. Ngực tôi vừa mới được thả lỏng bỗng chốc đã bị một luồng sức mạnh thâu tóm. Tôi như bị hút hồn trong sự giày vò của bàn tay hắn. Tôi không kìm nổi mà kêu khẽ một tiếng, chìm đắm trong tình yêu của hắn, cơ thể như hòa vào lửa nóng.
Môi hắn hôn dọc xuống cằm, cổ rồi lần theo những chiếc cúc áo được cởi tới ngực tôi, để lại những nụ hôn nồng nhiệt và hơi thở gấp gáp. Khi hắn ngậm vào đầu nhũ hoa thì tôi như quên đi mọi thứ, không nhớ mình là ai, không nhớ những giây phút trước tôi định làm gì, chỉ nhớ người đàn ông trước mặt tôi nói với tôi rằng hắn yêu tôi.
Tôi cũng yêu hắn.
Khi cơ thể tôi đang chìm đắm trong khát vọng, hắn bỗng thả tôi ra.
Dùng mu bàn tay vuốt ve má tôi, hắn nhếch môi, nở nụ cười mỉa mai: “Bị nó vứt bỏ thì nhớ đến ta?!”
Tôi thở gấp, khối não như bị thiêu thành tro bụi, đờ đẫn nhìn hắn, không nói được lời nào.
Hắn quay mặt đi hướng khác khiến tôi không nhìn rõ mặt, hắn lạnh lùng nói: “Muộn rồi, về phòng ngủ đi!”
“Người con yêu là chú!” Trong lúc hắn định xoay người, tôi vội kéo tay hắn. Tôi không muốn lừa dối hắn, cũng không muốn nói những lời âu yếm như chị Thu đã dạy, tôi chỉ muốn nói lời tận sâu thẳm trái tim mình.
“Hôm nay con tự hỏi vô số lần rằng nếu cuộc đời này chỉ còn lại một ngày thì con muốn làm gì? Câu trả lời đều là muốn quay trở về sinh nhật thứ mười tám để con và chú cùng thực hiện mộng ước đó. Con muốn… dâng tặng thứ tốt đẹp nhất cho chú, con muốn chú biết rằng con yêu chú thực lòng, yêu đến mức không thể dứt ra… yêu đến mức nguyện quên đi mình là ai, quên đi chú là ai, toàn tâm toàn ý yêu chú, cho dù chỉ có một ngày đó thôi…”
Tôi vẫn chưa nói hết thì hắn đã ôm chặt tôi vào lòng, những ngón tay len lỏi vào mái tóc ướt của tôi. Tôi áp đầu vào ngực hắn, nghe nhịp đập rộn ràng của con tim hắn.
“Thiên Thiên, những lời con nói có thật không?”
Tôi không chút do dự đáp lại: “Thật!”
Đó là những lời thật nhất mà tôi đã nói trong đời mình. Tôi không lừa dối hắn, thậm chí không lừa dối chính mình!
“Ta tin con lần nữa…” Hắn bế tôi, bước lên cầu thang. “Chúng ta sẽ quay trở về sinh nhật thứ mười tám của con, tất cả sẽ làm lại từ đầu…”
Lúc đến ngã rẽ của cầu thang tôi nhìn thấy chiếc cặp sách nằm trơ trọi trên nền đá Đại Lý sạch bóng như gương. Tôi bỗng rùng mình, khẽ run lên.
“Lạnh không?”
“Một chút!”
Hắn cúi nhìn bộ quần áo ướt sũng của tôi, ôm tôi chặt hơn.
Khi bước vào phòng, tôi cứ ngỡ hắn sẽ đặt tôi lên giường, ôm hôn tôi cuồng nhiệt. Nhưng hắn lại ôm tôi vào phòng tắm, ấn công tắc ở bồn nước nóng. Đợi một lúc, hắn mới đặt tôi vào bồn tắm với dòng nước cuộn trôi.
“Á!” Nước ấm giội vào mặt, tóc và chiếc áo sơ mi bị hở mấy cái cúc trên. Tôi định né tránh nhưng lại bị hắn giữ chặt.
“Con vừa ngấm nước mưa, phải tắm nước ấm để không bị lạnh…”
Tôi vuốt nước trên mặt, cố thích nghi với tốc độ và nhiệt độ của dòng nước.
Nhìn thấy hắn ngồi bên bồn tắm, không định bỏ lỡ cảnh tôi tắm, tôi đang suy nghĩ có cần cởi áo hay không thì hắn từ từ giúp tôi cởi chiếc áo trắng mặc mà như không trên người tôi, ngón tay men theo cơ thể nửa trần của tôi đến tận eo, nhẹ nhàng tìm phần khóa của chiếc váy rồi kéo khóa.
“Sao chú biết ở chỗ này?” Khóa kéo của chiếc váy đồng phục được thiết kế kín đáo. Tôi còn nhớ lần đầu tiên mặc đồng phục, phải rất lâu tôi mới tìm thấy phần khóa.
Hắn cười, ánh mắt sâu thẳm bỗng trở nên hấp dẫn kỳ lạ: “Ta đã quan sát rất nhiều lần rồi…”
“Chú…”
Hắn nghiêng người áp sát vào tai tôi nói, hơi thở gấp gáp thổi bên tai: “Ta luôn thấy bộ đồng phục này rất chướng mắt, nên thường nghĩ làm thế nào để cởi nó ra một cách nhanh nhất.”
Tôi cắn môi, hai má nóng bừng, không biết nói gì với kiểu bộc bạch trắng trợn của hắn. Đối diện với đôi mắt tràn đầy dục vọng còn trắng trợn hơn của hắn, tim tôi càng loạn nhịp, thần hồn điên đảo. Trong lúc tôi vẫn còn đắn đo suy nghĩ, hắn đã lột sạch quần áo của tôi như người ta lột một con nhộng.
Ngoài trời mưa to gió lớn thì trong phòng tắm nước chảy xối xả càng mạnh, bọt bắn tung tóe. Những giọt nước long lanh lăn trên làn da mịn màng, trắng trẻo rơi xuống, không ngừng men theo những đường cong, lấp lánh sắc màu tươi đẹp. Trong làn hơi nước, trông hắn như thoát khỏi sự u tối, tàn bạo, đặc biệt là đáy mắt như tỏa sáng, bỗng chốc hút hồn tôi.
Hắn say đắm nhìn tôi, dòng nước nóng như thấm sâu vào trong da đến tận mạch máu, len lỏi trong cơ thể. Tôi không thể làm chủ được mình, bắt đầu chờ đợi, chờ đợi thực hiện lời nguyện ước tốt đẹp.
Không biết có ly kỳ như trong tiểu thuyết hay không.
Tôi đang thầm mong mỏi, bỗng hắn đưa tay với lấy chai dầu gội đầu. Tôi trở nên mê muội, bắt đầu hoài nghi, có phải do tôi suy nghĩ quá nhiều không? Hôm nay phải chăng hắn không định lên giường cùng tôi?! Không phải hắn chỉ giúp tôi tắm xong rồi đặt tôi lên giường, nói lời chúc ngủ ngon đấy chứ?!
Nhìn những hành động chậm rãi của hắn thì rất có thể là như vậy. Hắn cúi đầu nhìn tóc tôi, ánh mắt lướt nhìn bộ ngực căng tròn, mịn màng của tôi, rồi nhìn đến eo, cặp đùi đang cong lên… Hắn hít một hơi, ho một tiếng rồi đặt chai dầu gội đầu về vị trí cũ, thay bằng một chai sữa tắm.
Bọt sữa tắm tràn ra khỏi lòng bàn tay hắn, màu hồng phấn trong suốt, tỏa hương hoa hồng thơm dịu, xoa lên cơ thể thật mềm mại. Tiếc rằng cảm giác đó chẳng mấy chốc đã bị làn nước nóng cuốn trôi, chỉ còn lại hơi nóng trong lòng bàn tay hắn lướt trên cơ thể tôi. Tôi chắc chắn rằng đám bọt đã sớm bị cuốn trôi không còn chút nào nhưng hắn vẫn rất chăm chỉ giúp tôi xoa. Khi tay hắn xoa từ cổ xuống bờ vai gầy, tôi bỗng có cảm giác như thiếu oxy, phải mở miệng để hít thở. Khi tay hắn di chuyển đến lồng ngực đang phập phồng của tôi, quả thực tôi không thể chịu nổi, cảm giác như sắp bị hắn thiêu trụi.
Tôi nắm lấy tay hắn, hoang mang nhìn hắn nói: “Không được.”
Đôi mắt hắn như tối lại. Hắn giữ lấy gáy tôi, cúi xuống hôn lên môi tôi, cánh tay kia vượt mọi chướng ngại đưa sâu vào giữa cặp đùi tôi đang khép chặt.
Vùng nhạy cảm nhất bị ngón tay nhẹ nhàng chạm tới dường như kéo theo hàng nghìn hàng vạn sợi dây thần kinh. Ngón tay hắn từ từ lần sờ, vuốt ve khiến toàn thân tôi run lên, tôi thở gấp như không còn chút sức lực.
Tôi cảm thấy trống trải, cần có hơi ấm lấp đầy sự trống trải vô cùng vô tận ấy ngay lập tức. Tôi mở mắt, muốn cầu xin hắn dừng lại song lại nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng đầy khêu gợi của hắn, đôi mắt trìu mến như muốn thâu tóm lấy đối phương. Trong giây phút ấy, tâm hồn tôi quả đã bị hắn thâu tóm, hoàn toàn chìm đắm trong sự gợi cảm của hắn.
Đây là người hằng đêm tôi chờ đợi ư?
Người này đối với bất kỳ ai đều lạnh lùng nhưng riêng với tôi thì không tiếc rẻ sự dịu dàng ư?
Người này từng dùng tính mạng để bảo vệ tôi lúc đêm mưa ư?
Đây chính là người đàn ông tôi yêu nhất.
Tim tôi chợt nhói đau, lòng chua xót, tôi ôm vai hắn, hôn hắn một cách cuồng nhiệt. Trong cái hôn cuồng nhiệt ấy, trời đất như quay cuồng, tôi hoàn toàn quên đi cảm giác xấu hổ, ngả người vào hắn, dùng đường cong cơ thể để cảm nhận cơ thể săn chắc của hắn.
Hắn rên nhẹ, ôm lấy eo tôi nhấc bổng tôi lên đùi hắn, giạng hai đùi tôi ép vào eo hắn. Chúng tôi hôn nhau cuồng nhiệt cho tới khi hết hơi, cuối cùng hắn mới buông tha cho đôi môi tôi rồi vừa thở gấp, vừa săn tìm khuôn ngực đang phập phồng của tôi, lưỡi nhẹ nhàng di chuyển vẻ khiêu khích.
Như có một luồng điện lớn chạy dọc cơ thể, đến tận đầu ngón tay khiến tôi như mất hết cảm giác. Ruột gan tôi rối bời, bất giác tôi cong đùi, quấn lấy eo hắn. Vùng mẫn cảm nhất của tôi bị ép lên nơi nóng bỏng và cứng rắn khác thường của hắn khiến tôi cảm thấy phấn khích, muốn vướng vào tội lỗi.
Chúng tôi mong mỏi đạt được thứ gì đó qua lớp áo ngủ bằng tơ tằm của hắn, sự đụng chạm khiến tôi bứt rứt, khát khao mãnh liệt được hắn xuyên qua lớp rào cản đó để tiến sâu vào cơ thể tôi. Cuối cùng tôi không nhẫn nại thêm được nữa. Tôi lật lớp áo ngủ của hắn, ôm chặt eo hắn. Tôi ôm hắn như ôm lấy cả thế giới trong lòng, cảm thấy an toàn và mãn nguyện.
Hắn ôm lấy lưng tôi như muốn nhào nặn tôi tan vào cơ thể hắn.
“Xin anh đấy…” Tôi gấp gáp hít thở bầu không khí ướt át, nói nhẹ vào tai hắn.
Toàn thân hắn như giật lên, hắn nhanh chóng đứng lên: “Anh đợi câu nói này của em đã rất lâu rồi…”
Hắn bế tôi rời khỏi buồng tắm, cùng lăn lộn với tôi trên giường. Tôi tháo gỡ dây thắt của chiếc áo ngủ ở eo hắn, thô lỗ giật cởi áo.
Mưa đêm nay dài hơn mọi khi. Ánh đèn đêm nay như lung linh hơn mọi khi.
Ánh sáng dìu dịu như xuyên qua lớp vỏ bọc trong trắng của chiếc đèn chiếu rọi lên cơ thể hai người quấn quyện lấy nhau trên giường, ánh lên màu mật ong dịu ngọt, tỏa mùi hương sắc dục.
Tắm nước nóng xong, nằm trên chiếc giường mềm mại thì dây thần kinh dù đang căng thẳng cũng sẽ được thả lỏng. Mỗi phần cơ thể tôi đều cảm nhận được hơi ấm của hắn, những thớ thịt rắn chắc trên cơ thể hắn và cả dục vọng cháy bỏng của hắn.
Tôi háo hức mong đợi hắn sẽ lấp đầy cơ thể tôi nhưng hắn không hề vội vàng mà nhẹ nhàng hôn lên trán, cằm, hai má, bờ môi, đôi mắt và cả vành tai tôi để tôi nghe rõ tiếng thở đều đặn của hắn. Hắn hôn dần xuống dưới. Chiếc lưỡi mềm mại, ướt át khiêu khích đến đâu là nơi đó bứt rứt. Cho dù tôi đã cắn chặt răng nhưng vẫn không ngăn nổi tiếng rên khe khẽ.
Trong sự cuồng nhiệt của hắn, tôi cảm nhận được luồng nóng trào dâng khỏi cặp đùi đang khép chặt, vùng kín đáo vốn đang nóng ran bỗng trở nên bứt rứt, ngứa ngáy đến mức tôi không thể khép kín được nữa, từ từ mở rộng. Hình như hắn vẫn chưa hiểu sự chào đón của tôi, ngón tay thon dài từ từ đưa vào chốn hương hoa ướt át ấy.
Sự kích thích đặc biệt từ nơi ấy lan ra toàn thân. Tôi đau khổ cắn chặt môi, nhúc nhích cơ thể nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi ngón tay hắn vùi sâu vào cơ thể tôi. Hắn chau mày, nhìn tôi vẻ lo lắng.
Tôi nhìn thấy dục vọng bùng phát trong mắt hắn, lập tức hiểu được hắn lo lắng điều gì nhưng ngay lúc này tôi không suy nghĩ quá nhiều đến việc có vào được hay có đau không, tôi chỉ cảm thấy sự bứt rứt trong cơ thể. Máu như trào ngược lên não, bên dưới tôi bắt đầu nóng ran, thắt chặt lại rồi như bị co giật.
Tôi không biết đây là kiểu phản ứng gì, một cảm giác tê dại khác thường từ nơi hắn để tay lan truyền khắp cơ thể, thậm chí làm tê dại cả bộ não nên tôi đã làm một việc khiến cả đời phải xót xa, ân hận.
Bỗng tôi vô cùng thô lỗ đẩy hắn ngã ra giường, ngồi lên đùi hắn, nắm lấy phần rắn chắc khác thường của cơ thể hắn, cắn răng ngồi thụp xuống. Ban đầu có chút căng nhức, tôi không nén nổi sự đau đớn kêu lên rồi vẫn chịu đựng được.
Hắn nâng eo tôi lên, giọng hơi khàn và gượng gạo: “Thiên Thiên, sẽ đau đấy!”
Tôi nhìn hắn, khuôn mặt hắn mờ nhạt trước mắt tôi: “Thần… Em yêu anh!”
Hắn khẽ kêu, lúc hắn nâng người cũng là lúc ôm eo tôi ấn mạnh xuống.
“A!!!”
Tôi kêu lên. Nỗi đau bị xé rách đã thức tỉnh lý trí trong tôi, tôi vô cùng hối hận.
Nhưng điều khiến tôi ân hận nhất là Hàn Trạc Thần lại nói: “Thiên Thiên, anh sống đến bây giờ, việc xấu hổ nhất là bị một cô bé mười tám tuổi cưỡng bức.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@22
Nghe thấy câu nói đó, nhớ lại cảnh tượng tôi vội vàng không thể nhẫn nại thì mồ hôi rịn trên trán, lạnh toát.
Tôi chỉ muốn đâm đầu vào tường, bàn tay hắn vẫn để trên eo tôi không chịu buông tha, cái ấy của hắn nằm dọc giữa hai chân tôi, giữ chặt lấy phần mềm yếu của cơ thể tôi.
Tôi quả thực không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đang hào hứng tột độ của hắn, vội túm lấy chiếc chăn che mặt.
Hắn ôm eo tôi ngồi dậy, kéo chăn che mặt của tôi ra, sờ lên trán tôi, giúp tôi lau những giọt mồ hôi, nhẹ nhàng hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Tôi hít vào một hơi thật sâu, ngọn lửa cháy trong cơ thể đã biến thành mồ hôi thoát khỏi lỗ chân lông, không bị giày vò như ban nãy. Đặc biệt là cảm giác trống trải được lấp đầy, vô cùng dễ chịu.
“Đỡ hơn nhiều, không đau nữa!”
Hắn mỉm cười véo má tôi: “Anh hỏi em là cảm giác lên đỉnh thế nào?”
“Hả?”
Vấn đề này…
Nhìn thấy hắn nháy mắt, chờ đợi câu trả lời của tôi, lại nghĩ đến cảm giác khát khao không thể kiềm chế ban nãy, thậm chí đến mức chìm đắm trong dục vọng, tôi cúi đầu nói nhỏ: “Chẳng thế nào!”
“Hả?” Hắn thừa dịp ép lên người tôi. “Vậy anh sẽ để em thử lần nữa…”
Lòng bàn tay hắn đặt bên sườn tôi, vật cứng từ từ rút ra khiến tôi cảm thấy trống trải, rồi hắn lại chầm chậm tiến sâu vào, lấp đầy khoảng trống.
Nỗi đau vẫn còn đó nhưng đỡ hơn ban nãy nhiều.
Đêm mưa gió bão bùng, chúng tôi cũng dập dềnh theo mưa gió.
Dưới ánh đèn màu cam nhạt, hắn nhìn vào mắt tôi, bàn tay phải để bên sườn, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve má tôi, luồn vào tóc tôi, chầm chậm mân mê.
Nơi nhỏ bé, sâu thẳm trống trải rồi lại được lấp đầy, cái mất đi không phải chỉ có sự thuần khiết mà còn có cả sự oán hận, ngay cả sự thù hận chôn sâu tận đáy lòng cũng bị những khoái cảm vùi dập.
Tôi đưa tay áp vào tay hắn, những ngón tay thon dài của hắn đan vào những ngón tay tôi. Tôi như kẻ say tình, đắm đuối trong ánh mắt dập dờn biển tình của hắn, hoàn toàn quên đi nỗi đau, cả thân xác và trái tim đã bị hắn chinh phục, chỉ muốn làm người phụ nữ của hắn.
Nụ cười nở trên khuôn mặt chúng tôi.
Tình yêu trào dâng trong tim chúng tôi.
Không cần che giấu, vứt bỏ sự ràng buộc, thời khắc này là mãi mãi!
Hắn cúi người hôn lên môi tôi, nói: “Cuối cùng anh đã hiểu thế nào là làm tình.”
Tôi nói: “Cuối cùng em đã hiểu cái gì là đẹp nhất.”
“Hưởng thụ một lần là đủ rồi sao?”
Tôi mỉm cười hôn hắn: “Đủ rồi!”
“Nhưng anh thấy chưa đủ!!!”
Sự kích động như ngấm sâu vào cơ thể hai người, ánh mắt trao nhau, những ngón tay đan vào nhau dạt dào tình yêu nồng thắm. Cảm giác tuyệt vời ấy, chỉ hưởng thụ một lần đúng là vẫn chưa đủ, nó khiến người ta trở nên tham lam, muốn một lần rồi lại mong lần nữa.
Qua những hồi vào sâu rồi lại đi ra, cứ di chuyển chầm chậm, đều đều.
Lúc tôi dần dần thích nghi với chút căng nhức, cơ thể lần đầu nếm trải “mây mưa”, đã thích nghi với nhịp điệu của hắn thì hắn bắt đầu tăng tốc, càng lúc càng mạnh mẽ.
“Ư… Đừng…”
Mọi phấn khích trào dâng qua những lần cọ xát nơi sâu thẳm của đôi bên, luồng nóng phun trào, tôi ôm chặt lấy bờ vai rộng lớn của hắn, hơi rướn người lên.
“Thiên Thiên, anh yêu em!” Hắn hôn lên môi tôi, không chút nhẹ nhàng mà tiến sâu vào rồi rút mạnh ra. Mỗi lần như vậy tôi như chìm đắm trong những tiết tấu vừa đau khổ vừa ngọt ngào.
Cơ thể tôi bỗng căng lên, toàn thân run rẩy rồi như bị chuột rút. Tôi điên cuồng cắn môi hắn, trong lúc khoái cảm trong tôi bùng phát thì hắn kêu lên một tiếng, ôm chặt lấy tôi, tràn đầy tình yêu và dục vọng trong tôi, hòa quyện lấy tôi.
Đỉnh cao này không rõ là đau khổ hay sung sướng, tôi chỉ cảm thấy ngoài người đàn ông trước mặt mình, tôi không cần, cũng không muốn thứ gì khác.
Hắn chính là cả thế giới của tôi. Tôi không thể trốn chạy.
Kể cả mọi thứ đã kết thúc, tôi vẫn không nỡ buông lỏng đôi tay đang ôm chặt lấy eo hắn, chỉ sợ nếu tôi thả ra thì sẽ mất hắn.
Hắn cũng không thả tôi ra, ôm lấy người tôi, hôn lên trán, môi tôi.
“Có thích không?”
“Rất đau khổ, rất dằn vặt…” Song trong thâm tâm tôi lại tự thêm một câu: “Nhưng rất thích!”
Tôi chưa bao giờ biết rằng đời người lại có niềm vui như vậy, hưởng thụ sự đau khổ và dằn vặt. Tám năm sớm tối bên nhau, chúng tôi chưa bao giờ gần gũi như vậy, chưa bao giờ tôi nghĩ có những lúc hắn dịu dàng, thắm thiết đến vậy.
Tôi lấy đầu ngón tay vuốt ve mặt hắn, vuốt những giọt mồ hôi đang lăn trên hai má và mái tóc ẩm ướt của hắn. Tôi thực sự yêu hắn, một ngày vẫn chưa đủ, làm sao đây?
Hắn cắn môi, rút ra khỏi cơ thể tôi như hút cả hồn phách tôi vậy.
“Anh phải đi sao?” Tôi bịn rịn không rời nắm lấy tay hắn. Đây là đêm tuyệt vời nhất trong đời tôi. Tôi chỉ muốn nó lâu hơn chút nữa!
“Đi?!” Hắn sững người, bật cười cứ như thể tôi vừa hỏi một câu ngớ ngẩn.
Hắn kéo tôi ngồi dậy, ngồi sau lưng tôi, ôm lấy tôi, vuốt ve ngực, hôn lên bờ vai và lưng tôi.
“Anh nghĩ… đêm nay mới bắt đầu…”
“Em muốn anh ngủ bên em…”
“Nhưng anh không muốn…”
Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lâu, ngoài trời đã ngừng mưa, trời tờ mờ sáng. Tôi cuộn người trong chăn, úp mặt vào gối, từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ thèm ngủ như lúc này. Hắn kéo chăn ra, bàn tay vuốt ve lưng tôi, bịn rịn không nỡ rời.
“Em xin anh đấy!” Tôi có vẻ giận hờn nhìn hắn. “Hãy để em ngủ một chút, chỉ một chút thôi!”
Đôi mắt hắn còn sáng hơn hôm qua, trên khuôn mặt hắn không lộ chút mệt mỏi nào. Tôi thì thật tội nghiệp, toàn thân nhức mỏi, tứ chi rã rời, đầu nặng trịch, mong muốn duy nhất chỉ là ngủ.
“Vậy em đến đây để anh ôm.”
“Không!” Ban nãy hắn nói muốn ôm tôi nhưng ôm rồi lại bắt đầu khiêu khích tôi, đầu lưỡi chạm vào những nơi nhạy cảm nhất của cơ thể, khiến tôi phải đầu hàng, phục tùng.
“Vậy chúng ta nói chuyện.”
“Nói chuyện? Anh không mệt à?” Tôi ngẩng đầu, căng mắt, mơ màng nhìn hắn. “Có phải anh luôn tập thể hình không?”
“Cũng không thường xuyên nhưng trước đây muốn làm cảnh sát nên mấy năm trung học, ngày nào anh cũng chạy việt dã!”
“Không phải như thế chứ?” Tôi lại còn định đợi đến lúc gân cốt hắn rã rời, có lẽ đợi đến lúc hắn sáu mươi tuổi mới có chút hy vọng.
Có vẻ như mấy năm trước đây An Dĩ Phong đã có tầm nhìn xa trông rộng. Hắn nói: “Cái khung người mỏng manh như vậy… chịu nổi sự dằn vặt của anh không? Anh đừng có gây ra án mạng đấy!”, giờ nghĩ lại tôi thấy đã quá muộn rồi!
Nghĩ đến An Dĩ Phong, tôi bỗng nghĩ đến một câu trước đây rất muốn hỏi.
Tôi quấn lấy chăn, sà vào lòng hắn, gối đầu lên ngực hắn, hỏi: “Tại sao anh lại gia nhập xã hội đen?”
Hắn ôm lấy vai tôi, hỏi vặn lại: “Tại sao em lại hỏi thế?”
Bởi theo những gì tôi biết về hắn thì hắn đâu phải loại người không biết tự chủ, ông trùm Lôi cũng không thể bắt hắn làm việc mà hắn không muốn. Một người có mục tiêu rõ ràng như vậy, tại sao trong lúc chuẩn bị thi vào đại học lại dễ dàng vứt bỏ ước mơ của mình.
“Anh muốn làm cảnh sát đến thế, ước mơ sắp ở trong tầm tay, trừ phi có việc bất đắc dĩ, chứ không làm sao anh lại bước vào con đường không có đường lùi như thế này?”
Hắn áp mặt vào tóc tôi, giọng đầy thương cảm và xót xa: “Em là người duy nhất nói với anh câu này… Thiên Thiên, thế giới này chỉ có em hiểu được “việc bất đắc dĩ’ của anh nên anh mới yêu em, cứ chìm đắm trong tình yêu với em không thể nào dứt ra được…”
Nói đến đây tôi không khỏi than thở: “Nhưng tình yêu của anh có thể duy trì được bao lâu chứ? Một tháng hay hai tháng?”
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, có vẻ không ngờ tôi lại nghĩ sâu xa đến vậy.
Tôi tiếp tục: “Chị Thu từng nói rằng người đàn ông dày dạn sương gió như anh không thể yêu một người phụ nữ trọn đời trọn kiếp, nhưng em không quan tâm…”
“Cô ta!” Hắn bực tức nghiến răng nghiến lợi, hỏi tôi với vẻ rất nghiêm túc: “Em tin không?”
Tôi gật đầu với vẻ rất nghiêm túc.
Hắn ngồi thẳng dậy, giận dữ nhìn tôi, giận đến mức nhiều lần định nói gì đó nhưng có vẻ uất ức nghẹn trong cổ họng, cuối cùng cũng bật ra: “Khi chưa gặp em thì anh cũng không tin mình có thể yêu ai. Em… sinh ra đã là vận mệnh của anh rồi!”
“Anh chẳng phải cũng là vận mệnh của em sao?”
Yêu, hận vốn là hai từ mâu thuẫn nhưng đáng buồn sao nó vẫn cùng tồn tại.
“Có lẽ vậy!” Hắn cuộn ôm lấy tôi trong chăn. “Thiên Thiên, anh yêu em, bất kể em đem đến cho anh điều gì, anh cũng không muốn mất em.”
Tôi ôm lấy chăn, cong môi như thể hắn vừa cho tôi uống một cốc nước đào mật ong, hương vị ngọt ngào trôi theo dòng máu ấm nóng.
“Anh mong lúc tâm trạng anh không được tốt, luôn có em ngồi bên anh, mong mỗi lần toàn thân anh rã rời, mệt mỏi trở về, nhìn thấy phòng khách đèn sáng và em nằm cuộn trên sofa. Em luôn lặng lẽ sống cuộc đời của mình, không bao giờ hỏi anh đi đâu, lúc nào anh về nhưng ngày nào em cũng đợi anh, em khiến anh cảm thấy mình có một mái ấm… Có lúc tiếp khách, chốc chốc anh lại nhìn đồng hồ, cứ nghĩ đến cảnh em cuộn tròn trên sofa, anh thấy xót xa.” Hắn ôm tôi chặt hơn. “Thiên Thiên, điều gì cũng có thể là giả, ngay cả việc em yêu anh… nhưng tám năm qua anh đã rung động là thật.”
Nụ cười trên môi tôi như tê cứng, dòng máu sục sôi như đông cứng. Tôi nhắm mắt lại, toàn thân rã rời, vùi đầu vào vai hắn.
Ông trời đang tạo ra một câu chuyện thật nực cười giữa hai chúng tôi. Nếu một ngày tôi cắm con dao vào lồng ngực hắn, hắn biết rằng tất cả đều là giả dối, kể cả việc hắn rung động… Hắn sẽ thế nào đây? Hắn sẽ hận tôi biết nhường nào!
Tôi mệt rồi, quá mệt rồi!
Tôi tựa vào vai hắn, ngủ thiếp đi. Trong mơ tôi nhìn thấy hắn lau nước mắt cho tôi, nói: “Anh tin em yêu anh thật lòng, anh tin vào điều đó.”
Tôi nói: “Đúng, em yêu anh thật lòng nhưng anh có chắc chắn rằng người anh yêu là em không?”
Vừa mở mắt tôi nghĩ ngay đến việc xem hắn có ngủ bên cạnh tôi không? Tôi cảm thấy tiếc nuối vì bên cạnh trống trải. Sau đó tôi nghĩ đến con dao trong cặp sách, hắn có phát hiện ra không? Tôi vội vàng mặc đồ, chạy xuống dưới, trên nền đá Đại Lý được nhuốm nắng vàng không có thứ gì. Cặp sách của tôi đã được ai đó đặt lên sofa, may mà khóa vẫn đóng kín, xem ra nó chưa bị mở.
Tôi thở phào, xoay người nhìn thấy Hàn Trạc Thần ngồi bên bàn uống cà phê. Hình như hắn không có ý định đi ra ngoài, chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng đục, dáng vẻ có chút uể oải. Hắn không nói gì với tôi, chỉ mỉm cười.
Nụ cười thật hiền hòa. Lúc đó tôi có hàng nghìn hàng vạn điều muốn nói nhưng lại không nói nên lời.
“Chào buổi sáng!” Tôi lo lắng ngồi xuống, đối diện với hắn, chỉ là một chiếc bàn không to lắm nhưng cứ như kẻ góc biển, người chân trời.
“Dậy sớm vậy sao?” Hắn đặt tờ báo trên tay xuống, mỉm cười, đẩy bát cơm rang trứng vẫn còn nóng đến trước mặt tôi. “Anh vừa làm món cơm rang cho em, vẫn còn nóng đấy!”
Những hạt cơm bóng bẩy, trứng gà vàng óng dậy mùi, đó chính là mùi vị thơm nhất trong ký ức của tôi.
Khi ăn, không phải là mùi vị của cơm mà là mùi vị của tình yêu.
“Có ngon không?”
Tôi khẽ gật đầu. Ăn bữa sáng hắn làm cho tôi, tận hưởng tình yêu cảm động của hắn, hạnh phúc tôi đã đánh mất trở về rồi.
Hắn với tay, vuốt ve bàn tay tôi đang đặt bên cạnh bát cơm rồi hỏi: “Lúc em đi học, trong cặp sách cần để dao à?”
Tôi bỗng ngồi thẳng người, sống lưng lạnh toát, cố nuốt miếng cơm như miếng thuốc độc, làm ra vẻ bình tĩnh: “Con… à, em sợ có người bắt cóc.”
“À!” Hắn nghịch những ngón tay tôi, lại hỏi một câu khiến tôi chẳng hiểu gì: “Có phải khi Cảnh bảo vệ em, em không có cảm giác an toàn?”
Tôi nghĩ hồi lâu, vẫn không hiểu ý của hắn liền nói thẳng: “Em không hiểu ý của anh.”
“Cảnh nói em hỏi nó có súng không… Nếu em thấy nó cần phải có thì anh sẽ cho nó một khẩu.”
“Em chỉ hỏi linh tinh thôi, em nghĩ chắc anh ấy không cần dùng.”
Lòng bàn tay tôi rịn mồ hôi, lạnh buốt khác thường, không biết hắn có nhận ra không?! Tôi muốn nhìn thấy biểu hiện của tình cảm khác biệt trên nét mặt hắn nhưng trông hắn vẫn rất điềm tĩnh, nụ cười hiền hòa.
“Ăn cơm đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa!”
Tôi cúi đầu ăn cơm, không thấy có chút hương vị nào.
Tôi chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, muốn nhanh chóng trốn khỏi đây.
Cuối cùng cũng ăn hết bát cơm, tôi cố gắng để nhịp thở bình thường.
“Em đi học đàn đây!”
“Em đừng đi nữa, ăn cơm xong lên phòng nghỉ một lúc nữa đi!”
“Em đã hẹn với cô giáo rồi!” Thực ra tôi không hề hẹn với cô, hình như hôm nay là buổi học của học sinh khác.
Hắn mỉm cười, đưa tay tôi lên miệng thơm một cái, vuốt tóc tôi. “Cảnh vừa đến công ty, hôm nay anh đưa em đi.”
“Vâng!”
Suốt dọc đường đi hắn không hề để ý đến sự kinh ngạc của lái xe, cứ ôm chặt tôi, cử chỉ vô cùng thân mật, hắn nói nhỏ vào tai tôi: “Tối nay về sớm chút nhé, anh đợi em.”
“Vâng, em biết rồi!”
Tôi chỉ thuận miệng nói vậy, còn trong lòng vô cùng sợ hãi như sắp kề cận cái chết.
Tôi rất hiểu người suy nghĩ cặn kẽ như Hàn Trạc Thần chắc chắn không tin trong cặp sách của tôi có dao chỉ là để đề phòng kẻ khác bắt cóc. Với tính đa nghi, nhất định hắn sẽ nhanh chóng điều tra lai lịch của tôi. Một khi hắn điều tra ra tôi là ai, việc hắn trả thù tôi như thế nào không quan trọng, quan trọng là tôi sẽ không còn cơ hội để giết hắn.
Trước mắt tôi chỉ còn có hai con đường. Một là chạy trốn, nếu may mắn, hắn sẽ không tìm thấy tôi, cho dù tỷ lệ đó rất thấp, nếu không bố mẹ tôi đã không phải suốt ngày nơm nớp lo sợ, nay đây mai đó, chạy trốn khắp nơi mà vẫn bị tìm ra. Hai là coi như không có việc gì mà quay trở về, đêm nay sẽ ra tay giết hắn, tuy tỷ lệ thành công gần như bằng không nhưng dù thế nào tôi cũng đã cố gắng, coi như xứng đáng với bố mẹ nơi chín suối, xứng đáng với chính mình.
Ruột gan tôi rối bời, ngón tay bỗng lạnh ngắt, tôi cúi đầu thì phát hiện trên ngón áp út có một chiếc nhẫn, hoa loa kèn nhện đỏ tinh tế, kim cương lấp lánh, chính là chiếc nhẫn tôi đã vứt đi.
“Anh?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!