“Anh có thể thử xem tôi có sợ không.” Vẻ mặt Hoàng Yến Chi không hề thay đổi, vẫn lạnh nhạt như cảm giác cô mang đến cho người khác.
Sắc mặt Tiêu Lăng rất khó coi, mà nhìn về phía Cố Hiên và Cố Minh: “Bọn mày định vì một đứa con gái mà kết thù với Tiêu thị? Nếu người lớn trong nhà biết, thì bọn mày cũng sẽ khó nói mà.”
Cố Hiên nghe Tiêu Lăng nói liền thấy buồn cười, mà đúng là anh ta đã cười ra tiếng thật. Sắc mặt Tiêu Lăng khó coi.
“Mày cười cái gì?”
Cố Hiên cười ha hả: " Tiêu Lăng, mày cho rằng mâu thuẫn giữa đám trẻ có thể nâng lên thành mâu thuẫn doanh nghiệp?” Mày quá coi trọng mình rồi.
Cố Hiên nói rất đúng, mâu thuẫn nhỏ giữa bọn trẻ, nếu người trong nhà biết được thì cùng lắm cũng chỉ mắng vài câu, tuyệt đối không có chuyện đấu đá giữa hai doanh nghiệp. Huống hồ Tiêu thị và Cố thị là hai doanh nghiệp lớn không hề có quan hệ cạnh tranh.
“Tiêu Lăng, đừng kéo dài thời gian nữa, mau thực hiện lời hứa đi, là đàn ông thì nói lời phải giữ lời, đừng hòng chơi xấu.” Cố Hiên tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
“Cố thiếu, Tiêu thiếu nhà chúng tôi có chơi có chịu, đã đưa 50 triệu tiền đặt cược cho các anh rồi. Các anh thấy được thì lấy, làm người phải biết chừa đường lui cho kẻ khác.”
Vương Ba làm việc cho Tiêu Lăng nhưng rất hạn chế đắc tội với người khác. Bây giờ cũng vậy, nếu cúi đầu có thể dàn xếp mọi việc thì cậu ta tự nguyện cúi cái đầu này của mình.
Tiêu Lăng nghe cậu ta nói vậy sắc mặt tối sầm lại, nhưng cũng không nói gì.
Cố Hiên cười hì hì nhìn Vương Ba: “Vương Mập, thiếu gia tôi chỉ biết câu 'nam tử hán đại trượng phu', 'một lời nói ra, bốn ngựa khó đuổi'.Còn về cái quái gì mà đường lui đó, tôi chưa từng nghe thấy.” Nói xong, anh ta còn làm bộ làm tịch ngoáy tai.
Vương Ba trở nên lúng túng, nhưng thấy sắc mặt Tiêu Lăng càng khó coi hơn thì bèn cắn nhẹ môi, nhắm hai mắt, quỳ phịch xuống đất, đồng thời dập mạnh đầu một cái, “Bà cô, lần thi đấu này chúng tôi thua.”
Hành động này của Vương Ba khiến mấy người ở đó giật mình, không ngờ cậu ta lại quỳ thay Tiêu Lăng.
Mặc dù Hoàng Yến Chi hơi ngoài ý muốn nhưng vẻ mặt lại chẳng thay đổi là bao, thấy Vương Ba quỳ trên đất, ánh mắt cô nhìn Tiêu Lăng đã lạnh hơn vài phần.
“Thì ra Tiêu đại thiếu tiếng tăm lừng lẫy cũng chỉ có thế này.” Giọng điệu khinh miệt, ánh mắt chế giễu, thái độ khinh thường của cô khiến Tiêu Lăng cảm thấy hết sức nhục nhã.
Gã nhìn Hoàng Yến Chi bằng ánh mắt hung ác độc địa, hệt như một con dã thú ăn thịt người, đâu còn chút tình nghĩa thiết tha gì nữa. Bây giờ gã chỉ muốn dạy dỗ cô ả không biết điều này một trận ra trò.
Hai tay siết lại, gân xanh nổi lên, gã không phải chính nhân quân tử gì đó, chẳng hề ngại chuyện đánh phụ nữ.
Cố Hiên thấy động tác của Tiêu Lăng thì ánh mắt liền hiện vẻ lạnh lẽo, nắm tay lại đánh trước. Tiêu Lăng không đề phòng anh ta nên bị đánh lảo đảo một cái.
“Mẹ kiếp, Cố Hiên, mày dám đánh tao!” Mặt Tiêu Lăng bị đánh lệch sang. Cố Hiên ra tay nặng, dù chỉ là một quyền nhưng khóe miệng gã đã rỉ máu.
Bình thường Tiêu Lăng tuy hay đối đầu với Cố Hiên, nhưng bàn về vũ lực, gã tuyệt đối không phải là đối thủ của anh ta. Dù sao ông ngoại anh ta cũng là Quân lão gia.
Biết mình đánh không lại Cố Hiên, Tiêu Lăng nhổ chút bọt máu ra, lấy điện thoại gọi một cuộc: “Anh Tôn, đúng, là em! Bây giờ em đang ở trường đua xe quốc tế Kim Điền, gặp một tên khốn kiếp không có mắt. Vâng, được, anh Tôn, em chờ anh.”
Cúp điện thoại, Tiêu Lăng nhìn Cố Hiên như nhìn một kẻ sắp chết. Tuy anh Tôn đến cũng sẽ không lấy mạng Cố Hiên nhưng cũng khó tránh được phải đau một trận. Dám động đến gã, hôm nay gã không lột da Cố Hiên thì gã không phải là Tiêu Lăng.
“Cố Dương, mày có gan thì đứng đây chờ cho ông. Nếu hôm nay mày dám đi ra khỏi đây thì mày không phải là đàn ông.”
Cố Hiên xoa xoa bàn tay vừa mới đánh, ra tay quá nặng nên nắm đấm của anh ta cũng đau.
Anh ta biết Tiêu Lăng gọi người, không chừng là côn đồ ở đâu đó. Nếu chỉ có một mình thì anh ta không sợ, nhưng bây giờ bên cạnh có một cô gái, còn Cố Minh lại đang bị thương. Bản thân mang theo hai gánh nặng thì tất nhiên không thể lấy cứng chọi cứng với đối phương.
Có hai người từ đầu chí cuối vẫn chưa nói gì, cũng không làm gì, nhưng sau khi Tiêu Lăng cúp điện thoại, bọn chúng liền tự giác xông tới, rõ ràng là muốn giữ bọn họ lại.
Mắt Cố Hiên tối sầm lại: “Tiêu Lăng, mày có ý gì?”
Tiêu Lăng đang xoa mặt mình, nghe hỏi vậy thì cười lạnh một tiếng: “Có ý gì sao? Cố Hiên, mày cho rằng đánh tao rồi mà lại còn có thể thoải mái bỏ đi? Mày coi Tiêu Lăng tao là bùn nặn chắc?”
“Thiếu gia Tiêu Thị, cũng chỉ đến thế này.” Hoàng Yến Chi bình thản lên tiếng, chỉ một câu nói đã khiến mâu thuẫn hai bên càng thêm gay gắt.
Sắc mặt Tiêu Lăng đã không thể dùng từ khó coi để hình dung nữa. Gã lạnh lùng nhìn cô: “Tôi sẽ để cô hiểu thật rõ sự chênh lệch giữa thiếu gia Tiêu thị và bọn dân đen như các cô. Làm phụ nữ phải thông minh một chút mới tốt, nhất là cái miệng kia. Nếu không quản lý được thì chết như thế nào cũng không biết đâu. Cô cho rằng Cố thị sẽ vì cô mà đối đầu với Tiêu thị?”
Cố Hiên và Cố Minh nghe lời Hoàng Yến Chi nói thì vẻ mặt liền cứng đờ, cười khổ trong lòng. Bọn họ vốn là muốn hòa giải mâu thuẫn, rời khỏi nơi này trước đã rồi nói sau. Hôm nay bọn họ hoàn toàn không chiếm ưu thế. Bọn họ đã nghĩ đến chuyện nói thân phận của Hoàng Yến Chi cho Tiêu Lăng biết, nhưng sợ chuyện này ầm ĩ đến tai người lớn. Nếu để nhà họ Hoàng, nhà họ Quân và Quân lão gia biết, thì hai người bọn họ cũng chẳng yên thân.
Hoàng Yến Chi không biết suy nghĩ trong lòng Cố Hiên và Cố Minh, chẳng hề coi cục diện trước mắt này ra gì.
Mặc dù cô không thích phiền phức, nhưng đối với một vài người, cô sẽ không ngại phải phiền một chút. Hoàng Yến Chi đang đợi người Tiêu Lăng gọi đến, có những việc phải giải quyết sạch sẽ trong một lần.
Có vài người, nếu bạn không khiến gã sinh lòng sợ hãi với bạn trong lần đầu tiên thì sau này sẽ còn phiền phức liên tục. Nếu vậy, cô thà hôm nay phiền hà một chút.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người Tiêu Lăng vừa gọi đến rất nhanh. Nhóm này không đông lắm mà chỉ khoảng mười lăm người, dẫn đầu là một gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi, da ngăm đen, vóc người không cao lắm, chỉ khoảng 1m7, đeo sợi dây chuyền to bằng ngón tay út, trên cổ tay là hình xăm màu đen, vẻ mặt hung thần ác sát.
Hoàng Yến Chi thấy Tiêu Lăng chào hắn ta một tiếng anh Tôn, liền biết người bọn họ đợi đã đến. Sau lưng anh Tôn là mười lăm thanh niên, người nào người nấy đều mang vẻ mặt không mấy hiền lành, cách ăn mặc có vẻ côn đồ.
“Tiêu thiếu, rốt cuộc là kẻ nào không có mắt mà dám trèo lên đầu chú vậy?” Anh Tôn làm bộ làm tịch hỏi, thật ra hắn ta đã nhìn thấy ba người bị vây ở giữa từ nãy.
Tiêu Lăng chỉ vào Cố Hiên: “Chính là bọn chúng. Anh Tôn, em không yêu cầu cao, anh chỉ cần giúp em dạy dỗ chúng một chút là được rồi. Hôm nào em mời các anh em đi ăn.”
Anh Tôn liền hiểu ý, “dạy dỗ” tức là có thể đánh, nhưng không được đánh chết người, cũng không thể đánh đến tàn phế, cùng lắm cũng chỉ bị thương vừa phải, nằm dưỡng thương cả tháng là được.
Anh Tôn nhìn về phía Cố Hiên, thấy chỉ là một thằng nhóc khoảng hai mươi tuổi, bên cạnh là một thằng nhóc khác đang bị thương thì liền không coi ra gì. Đến khi nhìn thấy Hoàng Yến Chi, mắt anh Tôn sáng bừng lên.
Vừa rồi anh Tôn chỉ lo quan sát Cố Hiên mà không chú ý rằng trong nhóm người này còn có một báu vật như vậy. Ánh mắt dâm tà đảo quanh người Hoàng Yến Chi, hắn ta âm thầm nuốt nước miếng.
“Vị này là?” Anh Tôn hỏi Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng nhìn theo mắt anh Tôn thì thấy cô vẫn lạnh lùng đứng đó, đôi mắt gã liền hiện vẻ ác độc, xấu xa nói: “Chỉ cần anh Tôn giúp em dạy dỗ hai thằng nhóc đó thì người đẹp này sẽ thuộc về anh.”
Anh Tôn nghe vậy liền thỏa mãn gật đầu, ánh mắt nhìn Hoàng Yến Chi càng suồng sã hơn.
Bọn họ nói chuyện không hề cố khống chế âm lượng nên tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ mồn một. Người anh Tôn mang đến cất tiếng cười ha hả đầy ác ý.
Sắc mặt Cố Hiên và Cố Minh đen kịt, cả người lạnh lẽo, trong lòng thầm trách Hoàng Yến Chi bộp chộp. Nếu không phải cô nói như vậy thì bọn họ hoàn toàn có thể rời khỏi đây trước, ngày khác lại tính sổ với Tiêu Lăng. Nhưng đồng thời, trong lòng bọn họ lại có phần áy náy, thật ra cô hoàn toàn là bị hai người bọn họ liên lụy.
“Tiêu Lăng, mày biết cô ấy là ai không? Là người nhà họ Hoàng ở Hoa Hạ. Nếu mày dám động đến một sợi tóc của cô ấy thì tin tao đi, không cần Cố thị ra tay, Tiêu thị của mày cũng sẽ sụp đổ nhanh thôi.” Cố Hiên lạnh lùng mở miệng, nói toạc thân phận của Hoàng Yến Chi ra.