“Cậu đã kể cho cậu ta nghe về gia cảnh của cậu chưa?” Hoàng Yến Chi đột nhiên hỏi.
Ba của Bùi Ninh Hân là chủ tịch thành phố Lâm, rất có thể sang năm sẽ được thuyên chuyển về Hoa Hạ. Nhưng Bùi Ninh Hân là người kín tiếng, ngoài cô và Trương Linh ra thì bạn cùng lớp hoàn toàn không biết gia cảnh của cô ấy, nên Lâm Trọng Mặc đương nhiên cũng không biết.
Bùi Ninh Hân nghe vậy thì im lặng một lúc rồi nói: “Vẫn chưa, hay là tớ tìm cơ hội, hôm nào đó nói cho anh ấy biết nhỉ?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Tạm thời khoan đã, đợi đến khi các cậu tốt nghiệp rồi hẵng nói cũng chưa muộn.”
Bùi Ninh Hân nghĩ ngợi: “Cũng đúng, thời gian này không vội. Có điều, cậu nghĩ nếu anh ấy biết rồi thì có tức giận không? Dù sao tớ cũng đã giấu anh ấy lâu như vậy.”
Trước đây Lâm Trọng Mặc chỉ biết là nhà Bùi Ninh Hân ở Hoa Hạ, hơn nữa điều kiện cũng khá giả, nhưng cậu ta không hề biết bố mẹ Bùi Ninh Hân làm gì.
Ban đầu, Bùi Ninh Hân quả thật đã cố ý giấu giếm, nhưng về sau thì lại do không biết nên nói thế nào.
“Cậu cũng đâu chỉ giấu một mình cậu ta. Cậu ta có lẽ sẽ hiểu thôi.” Hoàng Yến Chi thản nhiên nói.
Lời nói của Hoàng Yến Chi khiến người khác rất yên tâm. Dù chỉ là một câu nói đơn giản như vậy nhưng Bùi Ninh Hân vốn đang có đôi chút thấp thỏm trong lòng cũng được trấn an lại.
Đợi đến khi Hoàng Yến Chi sắp xếp đồ đạc xong, hai người liền cùng nhau đi ra ngoài cổng trường. Bùi Ninh Hân đã nói sẽ mời nên cô cũng không khách sáo với cô ấy. Họ đến một nhà hàng nhỏ gần đó, chọn mấy món ăn.
Hai người ăn xong thì về thẳng phòng ký túc xá.
“Sắp phải tốt nghiệp rồi, đột nhiên thấy hơi tiếc nuối.” Bùi Ninh Hân nằm lăn trên giường phiền muộn nói.
“Còn nửa năm nữa.”
Bùi Ninh Hân cười: “Nửa năm trôi qua nhanh lắm. Bây giờ tớ vẫn còn có thể nhớ rõ cảnh tượng ngày khai giảng. Vậy mà chỉ chớp mắt đã đến năm tư rồi. Vừa nghĩ đến chuyện sau khi tốt nghiệp sẽ rời xa các cậu là tớ lại thấy thật sự không nỡ.”
“Tớ và Tiểu Linh đều ở Hoa Hạ, cậu cũng ở lại đây mà. Sau khi tốt nghiệp chỉ là không còn ở cùng một chỗ mà thôi, muốn gặp mặt thì chỉ cần a lô một cái là được.” Hoàng Yến Chi diễn giải một sự thật bằng giọng du dương.
Bùi Ninh Hân sửng sốt, sau đó chợt cười vang: “Ha ha, nói cũng phải, sao tớ lại quên nhỉ? Yến Chi, tuy cậu cùng tuổi với bọn tớ, nhưng nhiều lúc, tớ và Tiểu Linh đều có cảm giác cậu là một người chị lớn hơn bọn tớ rất nhiều tuổi. Rõ ràng nếu tính theo tháng thì cậu còn nhỏ hơn bọn tớ mà.”
Hoàng Yến Chi nghe vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó lại khẽ cong môi.
“Yến Chi, sau khi tốt nghiệp cậu định làm gì?” Bùi Ninh Hân yên lặng một chút rồi lại lên tiếng hỏi.
Hoàng Yến Chi nhìn bầu trời đêm lác đác sao, trả lời: “Tạm thời còn chưa nghĩ ra, có lẽ tớ sẽ mở một quán cà phê, hoặc quán trà.”
“Sau khi tốt nghiệp, tớ còn muốn nộp hồ sơ vào tập đoàn Minh Chi thử xem, mặc dù biết hy vọng không lớn nhưng tớ vẫn muốn làm cùng công ty với Trọng Mặc.”
Hoàng Yến Chi quay sang thoáng nhìn qua gò má của Bùi Ninh Hân, thấy nụ cười hạnh phúc trên mặt cô ấy, chẳng hiểu sao trong đầu cô lại hiện lên sườn mặt cương nghị của Quân Hạo Kiện, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp: “Cậu sẽ được như ý thôi.”
Đúng lúc này, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên. Nhìn thấy dãy số gọi đến, Hoàng Yến Chi chống hai tay ngồi dậy, nhảy thẳng từ trên giường xuống, đi ra ban công nghe điện thoại, bỏ lại Bùi Ninh Hân tò mò nhìn theo cô.
Cơn nhiều chuyện trong lòng bị nhen nhóm, Bùi Ninh Hân lấy điện thoại ra, gửi cho Trương Linh một tin nhắn.
Người gọi là Quân Hạo Kiện. Anh hỏi han tỉ mỉ tình hình của Hoàng Yến Chi mấy ngày qua, quan trọng là ăn uống thế nào. Nghe chuyện cô dọn về ký túc xá, đã ăn cơm tối với bạn học, anh lại thấy yên tâm.
Dù sao vẫn tốt hơn một mình cô ở nhà ăn mì gói.
Quân Hạo Kiện dặn dò cô thêm vài câu nữa rồi mới cúp điện thoại. . truyện đam mỹ
Hoàng Yến Chi nhìn màn hình tối dần, hơi bất đắc dĩ với cách chăm sóc cô như con gái của anh vậy.
Vào phòng ngủ, cô thấy Bùi Ninh Hân đang ôm điện thoại, không biết trò chuyện với ai mà rất hồ hởi, mặt nở nụ cười thần bí, cũng không biết đang nói chuyện gì.
Hoàng Yến Chi không để ý nữa mà lên giường, nhắm mắt lại. Lần này cô ngủ thẳng giấc đến khi trời hửng sáng, một đêm không mộng mị.
“Yến Chi, sao lúc nào cậu cũng dậy sớm thế?” Nhìn bữa sáng trên bàn, Bùi Ninh Hân híp mắt, cầm điện thoại di động lên nhìn, quả nhiên chỉ mới bảy giờ.
“Nhân lúc còn nóng ăn sáng đi, tớ tắm trước đã.” Mặc dù không ra nhiều mồ hôi nhưng Thẩm Thanh Lan đã quen tắm rửa sau khi chạy bộ buổi sáng về.
Bùi Ninh Hân nằm trên giường duỗi người, đang định bò dậy thì nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa phòng, sau đó liền thấy Lê Tuyền đi vào.
“Ủa, Lê Tuyền, cậu về rồi à?”
Khóe môi Lê Tuyền nhếch một cái: “Chào buổi sáng.” Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, cô ấy liền biết là Hoàng Yến Chi ở bên trong.
Sắc mặt cô ấy tái nhợt, hai mắt thâm quầng, viền mắt đỏ hoe, dáng vẻ trông rất tiều tụy.
“Lê Tuyền, cậu sao thế? Trong người không thoải mái sao?” Bùi Ninh Hân chú ý tới sắc mặt của cô ấy, bèn quan tâm hỏi.
Bùi Ninh Hân lắc đầu: “Tớ không sao, tối hôm qua làm việc suốt đêm nên hơi mệt, nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi.”
Tay cô ấy ôm bụng dưới, giọng nói hơi yếu ớt.
Bùi Ninh Hân hoài nghi, “Không sao thật chứ?”
“Không sao.” Lê Tuyền vừa nói vừa đi đến giường mình, nhưng lại chỉ ngồi trên ghế chứ không leo lên giường.
Bùi Ninh Hân thấy cô ấy không muốn nhiều lời thì cũng không hỏi đến cùng nữa, bèn chỉ vào bữa sáng mà Hoàng Yến Chi mua cho cô ở trên bàn, nói: “Yến Chi có mua đồ ăn sáng, cậu có muốn ăn chút gì không?”
“Lúc về tớ ăn rồi, cảm ơn.”
Bùi Ninh Hân bị từ chối cũng không nói gì nữa, chờ Hoàng Yến Chi từ phòng vệ sinh ra.
Lê Tuyền ngồi một lúc lâu mới đứng dậy khỏi ghế, leo lên giường. Cô ấy leo rất chậm, qua một lúc lâu mới lên tới giường. Bùi Ninh Hân vẫn luôn nhìn cô ấy, chỉ sợ cô ấy không cẩn thận ngã xuống. Sắc mặt của Lê Tuyền thật sự quá đáng sợ, chỉ leo lên giường thôi mà mặt đã trắng bệch hơn, toát đầy mồ hôi.
Thấy cô ấy cứ ôm bụng, Bùi Ninh Hân đoán có thể cô ấy đang đến chu kỳ, bèn lấy túi sưởi ấm trong hộc tủ của mình ra rồi cắm điện, đợi đến khi nóng lên mới đưa cho Lê Tuyền.
“Thấy cậu cứ ôm bụng, có phải đến kỳ rồi không? Đặt cái này ở trên bụng sẽ thoải mái hơn một chút.”
Lê Tuyền nhận túi giữ nhiệt, nhét vào trong chăn, khàn giọng nói, “Cảm ơn.” Giọng cô ấy ấm ách, hình như còn hơi nghẹn ngào.
Bùi Ninh Hân biết chắc là cô ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng người ta không muốn nói, cô cũng không tiện truy hỏi, đành nói: “Tối qua cậu không ngủ cả một đêm, hôm nay ngủ một giấc thật ngon đi, tớ sẽ mang bữa trưa về cho cậu.”
Lê Tuyền không nói gì, hình như đã ngủ thiếp đi.
Hoàng Yến Chi tắm rửa xong đi ra. Bùi Ninh Hân đưa tay chỉ Lê Tuyền rồi ra dấu im lặng, cô bèn gật đầu.
Bùi Ninh Hân nhanh chóng rửa mặt rồi đi ra, ăn bữa sáng Hoàng Yến Chi mua cho cô ấy rồi cùng cô rời khỏi phòng ngủ.
Đến khi trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh trở lại, Lê Tuyền mới thò đầu ra khỏi chăn. Viền mắt cô ấy càng đỏ hơn, nước mắt còn đang không ngừng lăn ra từ trong khóe mắt.
Lê Tuyền vừa mới nói dối. Tối qua không phải cô làm việc không ngủ cả đêm mà là đến bệnh viện để phá thai. Chiều hôm qua, cô đã đưa giấy khám thai cho Trần Kình Thiên.
Khoảnh khắc nhận được kết quả khám thai, cô đã vui sướng, hạnh phúc như thế, nóng lòng muốn báo cho Trần kình Thiên biết tin này. Cô vốn cho rằng anh ta sẽ vui vẻ như mình. Nhưng ai ngờ anh ta nghe thấy tin này, chẳng những không vui mà trái lại còn rất tức giận.
“Lần nào chúng ta làm, anh cũng dùng biện pháp an toàn mà, sao em có thể mang thai đươc?” Trần Kình Thiên lạnh lùng nhìn cô, trong mắt không có lấy chút ấm áp nào.
Nhớ đến vẻ mặt của Trần Kình Thiên lúc nhìn xuống bụng mình, cứ như bên trong có thứ gì đó rất dơ bẩn, lòng lại quặn đau.
Cô không thể tin nổi rằng anh ta lại nghi ngờ cô không chung thủy. Cô vẫn luôn chỉ có một người đàn ông là Trần Kình Thiên, đứa bé này không phải là của anh ta thì còn có thể là của ai?
Tuy rằng mỗi lần bọn họ làm đều dùng biện pháp an toàn, nhưng ngay cả bác sĩ cũng nói thứ đó cũng chẳng phải an toàn 100%, thỉnh thoảng vẫn xảy ra trường hợp ngoài ý muốn, bọn họ chỉ là may mắn trúng thưởng mà thôi.