Daniel bèn chọn mấy món ăn, trong đó có hai món Hely thích ăn, cảm giác trong lòng cô rất phức tạp, càng ngày càng không biết nên hay không nên thẳng thắn với anh.
“Đồ ăn ở đây thật ngon. Anh Daniel, không ngờ anh cũng là một người rất biết thưởng thức.” Hely vừa cười vừa nói.
“Đây là nơi bạn gái tôi thích ăn, trước đây chúng tôi thường xuyên đến đây ăn.” Chỉ cần vừa nhắc tới Hely, ánh mắt Daniel liền trở nên vô cùng dịu dàng.
Hely nghe anh nói vậy, tay cầm đũa hơi run lên, suýt chút nữa làm rơi thức ăn lên bàn: “Làm bạn gái của anh nhất định rất hạnh phúc.”
Daniel cười trừ, nhìn về phía Hely, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, thật lâu không dời ánh mắt. Hely ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau: “Anh Daniel, anh làm sao vậy?”
Daniel hoàn hồn, lắc đầu: “Không sao, vừa rồi nghĩ đến bạn gái của tôi, có chút thất thần. Cô Rolla thích thì ăn nhiều một chút.”
“Vâng, anh cũng ăn đi. Tôi nói mời anh ăn cơm, vậy mà kết quả chỉ có một mình tôi ăn.”
Daniel cầm đũa ăn được một nửa thì gắp cho Hely một miếng thịt cá đã gỡ hết xương. Cô gắp lên ăn một cách tự nhiên, không hề thấy có chỗ nào lạ lùng, ánh mắt của anh chợt lóe lên.
“Cô Rolla, xin lỗi, tôi đi rửa tay.” Daniel bỗng nhiên nói.
“Xin cứ tự nhiên.”
Daniel mượn cớ đi ra ngoài, tìm một góc yên tĩnh gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi. Cô đang ăn cơm, thấy điện thoại của Daniel thì từ bàn ăn đứng lên: “Daniel, có chuyện gì sao?”
“Yến Chi.” Giọng Daniel hơi run rẩy: “Có phải cô ấy đã trở về hay không?”
Hoàng Yến Chi nghe vậy, ánh mắt hơi thay đổi: “Anh nghe ai nói?”
“Em không cần quan tâm ai nói. Em trả lời anh trước đi, có phải cô ấy đã trở về rồi không?”
Hoàng Yến Chi không biết nói như thế nào với Daniel, cô đã đồng ý với Hely sẽ không nói. Nhưng Daniel cũng là bạn của cô, những gì anh làm trong hai năm qua cô đều thấy rất rõ ràng. Bây giờ hai bên đều làm khó cô, cô không thể làm gì khác hơn là im lặng.
Đầu dây bên kia, Deniel không nghe thấy Hoàng Yến Chi đáp thì thất vọng thở dài: “Là anh nghĩ nhiều rồi, Yến Chi, không sao.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Hoàng Yến Chi muốn gọi điện thoại cho Hely, lại lo chắc lúc này cô đang ở bên Deniel, cô gọi chính là minh chứng cho việc Rolla là Hely. Cô đã đồng ý không để lộ, thì không thể để Deniel biết chuyện từ cô.
Trong phòng ăn, Deniel từ tolet trở lại, trên mặt nhìn không ra chút khác thường nào, Hely nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt: “Anh Deniel, sao nảy giờ anh không động đũa?”
“Tôi ăn no rồi, gần đây không có khẩu vị, mong cô Rolla đừng để bụng.” Deniel nở nụ cười thản nhiên.
Hely nghe vậy quan tâm nói: “Sao lại vậy, có phải bị bệnh rồi không, hay là lại đau dạ dày.”
Daniel sửng sốt: “Sao cô Rolla biết tôi bị bệnh đau dạ dày?”
Hely thầm nghĩ không xong rồi, đúng là quan tâm sẽ loạn, cô mỉm cười: “Tôi đoán mò thôi, thường những người cuồng công việc, mười người thì có tám chín người bị bệnh dạ dày, không ngờ tôi lại đoán đúng.”
“Ồ? Cuồng công việc? Trên người tôi có điểm nào khiến cho cô Rolla cảm thấy tôi là người cuồng công việc?”
“Ha ha, nói tới cũng có chút ngại, thật không dám giấu, sau khi gặp anh Daniel vào tối qua, lúc trở lại khách sạn, tôi cố ý tra tư liệu của anh trên mạng. Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, trong số những đám ang ưu tú như vậy mà anh vẫn có thể bộc lộ tài năng vượt trội, nắm giữ gia tộc trong tay, đồng thời làm gia tộc nâng cao một bước, không vì nội đấu mà tổn thất. Vì vậy, ngoại trừ anh bỏ nhiều thời gian để làm việc thì còn có nguyên nhân gì nữa?” Hely nói rất thản nhiên, giống như tối qua cô thật sự điều tra vậy. Tất nhiên, những điều cô vừa nói thì trên mạng đều có, tùy tiện tìm là có thể thấy, còn đối với hành vi điều tra người khác, ngoài miệng thì cô nói xấu hổ, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu lúng túng.
“Cô Rolla rất thông minh.” Đối phương nói hợp tình hợp lý, Daniel chỉ cười.
“Tôi ăn no rồi, anh Daniel thì sao?”
“Tôi cũng no rồi.”
“Chúng ta đi thôi.” Hely vẫy tay: “Phục vụ tính tiền!”
“Vừa rồi anh đây đã trả tiền rồi.”
Hely nhìn về phía Daniel: “Không phải nói tôi mời anh sao?”
“Tôi cũng được xem là một nửa người thủ đô, làm gì có đạo lý để cô mời tôi, huống chi tôi là đàn ông, sao có thể để phụ nữ trả tiền. Nếu cô Rolla thật lòng muốn mời tôi, vậy lần sau đi.”
Hely yên lặng nhìn Daniel, cô luôn cảm thấy Daniel có chút kỳ lạ, thế nhưng lại không nói ra được kỳ lạ chỗ nào, đành đè nén nỗi nghi hoặc xuống: “Vậy thì cám ơn anh Daniel.”
“Cô Rolla, mạo muội hỏi một câu, sắp tới cô vẫn sẽ ở thủ đô sao?” Hely gật đầu.
Daniel tiếp tục nói: “Thật là trùng hợp, sắp tới là thời gian nghỉ phép của tôi, nếu cô Rolla không ngại, tôi có thể làm hướng dẫn viên cho cô. Dù sao tôi cũng ở thủ đô đã nhiều năm, rất quen thuộc với nơi này.”
Ánh mắt Hely hơi ngưng lại, lẽ nào Daniel đã bắt đầu nghi ngờ cô? Thế nhưng cô cảm thấy mình không để lộ sơ hở gì mà không thể nào là vì câu nói lúc nãy mà anh đoán được cô chính là Hely. Có điều, nghĩ lại thì không đúng, nếu Daniel thật sự đoán được là cô thì làm sao có thể bình tĩnh như vậy.
Nghĩ tới đây, Hely hoàn toàn yên tâm cười nói: “Được, anh Daniel đừng chê tôi phiền.” Dứt lời, cô nháy mắt với Daniel, cơ thể Daniel hơi cứng lại, chắc chắn trong đáy mắt biến thành nghi ngờ.
Sau khi đưa Hely về khách sạn, trên đường về nhà, Daniel vẫn luôn suy nghĩ vấn đề cô gái tên Rolla này có phải là Hely hay không. Thật ra thì suy nghĩ này có chút buồn cười, nếu Hely đã trở về, thì cô không có khả năng giấu giếm tung tích của cô với anh. Hơn nữa, làn da trên lưng Rolla trơn bóng, không có vết bớt, sao có thể là Hely được? Nhưng có vài lần bất chợt, anh cảm thấy Rolla và Hely thật sự quá giống nhau, không phải giống nhau về bề ngoài, mà là cảm giác, anh mơ hồ nhận thấy vậy.
Nhưng khuôn mặt hoàn toàn khác nhau, Rolla có thể là Hely sao? Daniel không dám khẳng định, cũng không dám đi chứng thực. Nếu không phải, anh sẽ thất vọng. Hơn nữa, nhận lầm người phụ nữ khác là Hely, Daniel cảm thấy như vậy là khinh nhờn Hely.
Hai năm trước, anh chỉ biết là cô bị thương rất nghiêm trọng, cần phải điều trị trong thời gian dài mới hồi phục, nhưng lại không biết làn da trên cả cơ thể cô đều bị phỏng nghiêm trọng. Nếu anh biết thì bây giờ chắc chắn anh sẽ không nghi ngờ Rolla có
phải là Hely hay không, mà sẽ khẳng định đây chính là cô.
Sau khi Daniel về, Hely nằm trên ghế sô pha ngẩn người nhìn lên trần nhà. Thời gian đúng là thứ thần kỳ nhất trên thế giới này, trong lúc lơ đãng đã có thể hoàn toàn làm thay đổi một người, ví dụ như cô, ví dụ như Daniel. So với lúc mới quen, Daniel của bây giờ càng thêm thành thục, lịch thiệp, toàn thân đều để lộ khí chất quý tộc nước Y, tất cả thờ ơ và vô tình đều giấu sau khuôn mặt nhìn như hòa nhã, sâu trong đáy mắt như ẩn như hiện vẻ xa cách và hời hợt.
Những thứ này không tồn tại trên Daniel của trước kia. Daniel vốn là một người ấm áp, bất kể là đối với người nào, đáy mắt của anh có thể không có dịu dàng, nhưng tuyệt đối sẽ không có lạnh lùng. Mặc dù Daniel giấu rất kỹ, nhưng vẫn bị Hely nhìn ra. Daniel như vậy làm cho Hely cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Có lẽ cô nên tiếp xúc với anh trước, ít nhất phải làm cho anh hiểu cô của bây giờ. Dù sao, so ra thì cô cũng thay đổi nhiều hơn anh, đúng không?
“Tris, cậu nói tớ làm vậy có đúng không?” Hely nhìn Hoàng Yến Chi ngồi đối diện, nhẹ giọng hỏi.
“Hely, mặc kệ Daniel trở thành người thế nào đi nữa, thì anh ấy vẫn là Daniel của cậu, điểm này sẽ không bao giờ thay đổi.” Hoàng Yến Chi nói, nhẹ nhàng khuấy tách cà phê, nhưng không uống, cà phê không tốt cho phụ nữ có thai, mặc dù cô còn chưa dám chắc, thế nhưng lỡ có thai thì sao?
“Tớ biết.” Hely cười nhạt: “Tớ chỉ bỗng nhiên thấy sợ, thật ra anh ấy thay đổi là vì tớ.” Nếu không phải trước đây muốn tìm cô thì Daniel đã không trở lại gia tộc, chấp nhận sự sắp đặt của cha anh. Nhiều năm qua, anh phiêu bạt bên ngoài, không ai biết thân phận thật sự của anh, riêng điểm này thôi đã đủ thấy anh không thích gia tộc của mình, thậm chí là không muốn thừa nhận.
“Hely, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”
“Tris, tớ muốn anh ấy nhận ra tớ, tớ muốn anh ấy tìm hiểu tớ của bây giờ.”
“Lỡ như Daniel biết chân tướng, giận cậu thì cậu phải làm sao?”
“Nếu vậy thì tớ chỉ có thể dỗ anh ấy thôi.” Hely vừa cười vừa nói, dù là Daniel của bây giờ hay là Daniel của trước kia, cô vẫn có tự tin dỗ dành được anh khi. Đây là chuyện của Hely và Daniel, Hoàng Yến Chi không tiện can thiệp. Cô sẽ không chủ động nói cho Daniel biết Rolla là Hely, nếu Hely hy vọng tự anh phát hiện, vậy thì chuyện gì đến sẽ đến thôi, chỉ cần chờ đợi là được.
Bởi vì Quân Hạo Kiện ở nhà, cho nên cô không ra ngoài quá lâu, nói chuyện với Hely một lát xong liền ra về.
- ---------------
Hely hẹn Daniel buổi tối uống rượu ở Mị Sắc. Lúc Daniel đến, Hely cũng vừa tới, đây là lần thứ ba bọn họ gặp mặt.
Hôm nay Hely mặc một bộ váy màu đen bó sát người và trang điểm đậm, hoàn toàn khác hai lần gặp trước. Ánh mắt Daniel hơi dừng lại trên đường cong cơ thể của cô, sau cởi áo khoác tay khoác lên người cô. Hely nhướng mày: “Hôm nay không lạnh.”
“Khoác đi, nhỡ bị cảm.”
Hely liếc Daniel, tiết trời tháng sáu, bị cảm, ha ha... Cô cũng không vạch trần tâm tư của người đàn ông này, trong mắt lóe lên ý cười: “Đi, chúng ta đi quầy bar.”
“Không ra chỗ riêng?” Daniel hỏi.
“Nơi đó không thấy rõ toàn trường, quầy bar mới thú vị.” Hely ngồi trên quầy bar, búng tay: “Này, anh đẹp trai, cho tôi một ly Vodka.”
Daniel nhíu mày: “Cho cô đây một ly cocktail vị ngọt, cho tôi rượu Vodka.”
Hely nhìn Daniel: “Anh Daniel, bình thường anh cũng như vậy sao, không hỏi ý kiến người ta mà tự mình quyết định?”
“Con gái uống rượu mạnh không tốt, nên ít uống thì hơn.” Daniel hòa nhã nói.
Trong mắt Hely hiện lên vẻ nghi hoặc, cô luôn cảm thấy tối nay Daniel rất lạ, chẳng lẽ anh đã biết thân phận của cô rồi? Nhưng không đúng, hai ngày qua cô không hề tìm anh, dù anh có điều tra cô thì cô cũng tin rằng anh không thể điều tra được gì, bởi vì thân phận bây giờ của cô là Rolla. Rượu được đưa lên, Hely uống một ngụm, nhíu mày, quả nhiên cocktail vị ngọt không phải thức uống yêu thích của cô, vẫn là rượu Vodka chuẩn vị hơn. Cô nhìn ly rượu Vodka trong tay Daniel, liếm liếm môi, Daniel thấy ánh mắt của Hely, uống một ngụm: “Cô Rolla, cocktail có vị thế nào?”
Hely đột nhiên tới gần Daniel, giọng điệu mờ ám: “Anh có muốn nếm thử không?” Cô dựa vào gần mình, Daniel ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô. Từ trước tới nay Hely không dùng nước hoa, suy đoán vốn chắc chắn trong lòng anh có chút dao động. Anh hơi ngửa người ra sau kéo dài khoảng cách, giơ ly rượu lên: “Tôi thích uống Vodka.”
Hely chậc một tiếng: “Không thú vị gì cả.” Daniel nghe thấy cô nói vậy, chỉ cười trừ nhưng cũng không tiếp lời, sau đó lại uống một ngụm.
Hely nhìn lướt qua sàn nhảy, con ngươi đảo một vòng, kéo tay Daniel nói: “Chỉ uống rượu thì không vui, chúng ta đi nhảy!” Dứt lời, cô kéo anh đi ra sàn nhảy.
Daniel bị động đi theo sau Hely, nhún người theo điệu nhạc trên sàn nhảy, anh chỉ biết khiêu vũ chứ không biết nhảy thế này, cô thấy dáng vẻ bó tay bó chân của anh thì cười khẽ, kéo anh tới gần và hét bên tai anh: “Thả lỏng một chút, không phải nhảy như vậy, anh nhìn tôi này, tôi dạy anh.”
Cô bắt đầu lắc lư, cơ thể cô rất mềm mại, nhảy cũng rất đẹp, mọi người xung quanh dần ngừng lại, ai nấy đều chăm chú nhìn cô nhảy. Hely vừa nhảy vừa nháy mắt quyến rũ Daniel, dáng vẻ mê hoặc như vật báu nhân gian, đàn ông xung quanh đỏ mặt nhìn anh, hận không thể cướp lấy cô.
Nụ cười trên mặt Daniel dần dần biến mất. Anh kéo Hely ra khỏi sàn nhảy, đầu óc cô mơ hồ: “Sao thế?”
“Cô Rolla, cô rất thích được trăm vạn người nhìn ngắm sao?” Daniel đột nhiên hỏi.
Hely không hiểu ra sao cả: “Chỉ là nhảy thôi mà, có vấn đề gì sao?”
Đương nhiên là có vấn đề. Daniel thầm nghĩ, nhưng lúc này anh cũng nhận ra mình hơi thất thổ. Nếu Rolla là Hely thì còn có thể, nhưng nếu không phải thì anh chẳng có tư cách gì để nói như vậy: “Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi thất thố.” Daniel nói xong liền xoay người đến quầy bar.
Hely không hiểu ra sau mà đi theo anh: “Daniel, rốt cuộc anh làm sao vậy?” Sao đột nhiên lại không vui vậy? Quả thực là tâm tư người đàn ông này còn sâu hơn kim dưới đáy biển.
Daniel im lặng, cầm ly rượu lên uống cạn: “Thêm một ly nữa.”
Hely chợt nhận ra hình như mình đùa quá trớn rồi, định mở lời thì có một bàn tay đặt lên vai cô, sau đó là một ly rượu đặt trước mặt: “Người đẹp, anh mời em uống một ly.” Ánh mắt Hely dừng lại trên bàn tay đặt lên vai mình một giây, sau đó dời mắt lên chủ nhân của bàn tay này, là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi ăn mặc sang trọng, điệu bộ cợt nhả, trông dáng vẻ thì có lẽ là công tử nhà giàu có nào đó.
“Không uống.” Vẻ mặt Hely lạnh xuống: “Còn nữa, bỏ tay của anh ra.”
Người đàn ông chẳng những không bỏ tay ra mà còn muốn ôm Hely: “Đừng như vậy mà người đẹp, anh vừa mới thấy em nhảy, nhảy đẹp lắm, thật ra anh nhảy cũng không tệ, cùng nhau nhảy một bài chứ?”
Ồ, tới để ghẹo cô à. Ánh mắt Hely lạnh lẽo, chuẩn bị cho người đàn ông này một bài học, nhưng cô chưa kịp ra tay thì bàn tay của người đàn ông đó đã bị Daniel hất ra: “Cô ấy nói không uống, anh điếc sao mà không nghe thấy?” Giọng điệu Daniel không mấy dễ nghe, rõ ràng là anh đã nổi giận. Người đàn ông thấy thế, ngang ngược nói.
“Ô, mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Không biết tự nhìn lại mình xem, mày là cái thá gì? Đừng tưởng rằng có khuôn mặt như người nước ngoài là ông đây không dám đánh mày. Nếu không muốn ăn đòn thì cút sang một bên cho ông. Nếu không... tao sẽ cho mày biết vì sao hoa lại đỏ.”
Đáy mắt Hely chợt lóe lên vẻ tức giận, Daniel nhanh tay đập chai rượu lên trán người đàn ông nọ, chai rượu lập tức vỡ tan. May mà trán người đàn ông không bị đập nát, dường như hắn không ngờ Daniel nói ra tay liền ra tay, nên lúc này liền trở nên lúng túng. Đợi hồi hồn, hắn ta nổi giận hét lên: “Các anh em, tôi bị ức hiếp rồi, mau tới đây cho tôi.”
Người đàn ông vừa dứt lời, mấy người ngồi gần đó đứng lên bao vây hai người. Người đàn ông ở giữa sờ trán phát hiện không có máu thì thầm thở phào, nhưng trán lại đau rát vô cùng, hắn nhìn Daniel, ánh mắt như muốn phun ra lửa: “Mày biết tao là ai không? Lại dám đánh tao.” Hắn nổi giận, hết lớn.
Daniel bảo vệ Hely ở sau người, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn đám người này, dáng vẻ này của anh trong rất giống trạng thái ngày thường ở công ty, lạnh lùng đáng sợ: “Không muốn biết.”
“Giỏi lắm, gan mày lớn đấy nhỉ. Các anh em, đánh chết nó cho tao, có gì tao chịu.” Người đàn ông tàn bạo nói, trong lúc giận quá mất khôn mà quên mất một điều rằng, người có thể xuất hiện ở Mị Sắc ở thủ đô nào có phải hạng tầm thường. Hơn nữa, nhìn cách ăn mặc của Daniel liền biết không phải là người có tiền thì là người có quyền, chỉ quần áo trên người thôi cũng đủ bỏ xa mấy người đàn ông trước mặt, chỉ tiếc rằng hắn ta lại chẳng nhận ra.
“Lát nữa cô đi trước, không cần lo cho tôi.” Daniel nhỏ giọng nói với Hely.