Vợ cậu giàu như vậy, còn cần cậu kiếm tiền mua sữa sao? Nếu ngài Quân biết suy nghĩ của Vệ Huy thì nhất định sẽ nói cho cậu ta biết: “Tiền của vợ tôi không phải là tiền của tôi, đàn ông kiếm tiền nuôi gia đình là chuyện đương nhiên, cần vợ nuôi thì chẳng khác nào ăn bám.”
“Được rồi, mua sữa thì mua sữa. Tôi cảm thấy rất hứng thú với kế hoạch này, cậu muốn chia bao nhiêu lợi nhuận?”
Vệ Huy hỏi thẳng, đều là anh em, cũng chẳng cần phải khách khí với nhau làm gì.
“30%.” Quân Hạo Kiện đáp.
Vệ Huy bày ra vẻ mặt khổ sở: “Đại thiếu gia, cậu có thể nương tay không? Cậu viết kế hoạch, nhưng người thực hiện lại là tôi. Cậu là ông chủ, tôi là người bỏ sức lực, cậu nên chia tôi nhiều hơn một chút, cấp dưới của tôi còn phải ăn cơm nữa.”
“35%.” Quân Hạo Kiện nâng giá.
Khuôn mặt Vệ Huy cứng đờ: “Được, được rồi, 30% thì 30%, ai bảo cậu là anh em của tôi chứ. Có điều, kế hoạch này không thực hiện dưới danh nghĩa của tập đoàn Vệ Thị, cậu thấy thế nào?”
Quân Hạo Kiện gật đầu: “Ừ, ý của tôi là mua một công ty nhỏ, tiến hành dưới danh nghĩa công ty đó, công ty đó đừng lấy danh nghĩa là cậu, để Trương Linh đứng tên là được rồi.”
“Để Linh Linh đứng tên?” Vệ Huy hỏi lại.
“Ừ, bây giờ Trương Linh chỉ là một diễn viên bình thường, nếu cô ấy có một công ty, lại còn là một công ty phát triển với tốc độ nhanh chóng, tương lai có thể lên sàn, thì thân phận của cô ấy sẽ cao hơn, và ba cậu cũng sẽ bớt bất mãn với cô ấy. Tôi biết cậu không quan tâm tới cách nhìn của ba cậu, nhưng người ngoài thì chưa chắc đã vậy.”
Vẻ cà lơ phất phơ trên mặt Vệ Huy dần biến mất, anh ta nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi của kế hoạch, sau đó nói: “Đề nghị này của chị dâu à?”
Theo tính cách lạnh lùng của Quân Hạo Kiện, nếu không phải Hoàng Yến Chi nói gì đó, thì anh sẽ không hơi đâu mà quan tâm đến chuyện của Trương Linh.
Quân Hạo Kiện không phủ nhận, đúng là có liên quan đến Hoàng Yến Chi nhưng cũng có liên quan đến Trương Linh.
Nâng cao thân phận của cô ấy, để cô ấy có cảm giác an toàn, mối quan hệ với Vệ Huy ngày càng ổn định, vậy thì Hoàng Yến Chi sẽ không lo lắng cho Trương Linh nữa, mà anh em của anh cũng có thể sớm ngày tu thành chính quả.
Nói trắng ra là ngài Quân ghen, bởi vì Hoàng Yến Chi đặt sự chú ý lên người Trương Linh.
Trương Linh không có cảm giác an toàn là do Vệ Huy làm chưa tới. Nói tới nói lui, Vệ Huy vẫn là đầu sỏ gây chuyện.
Nếu Vệ Huy biết suy nghĩ thật sự trong lòng Quân Hạo Kiện, thì nhất định là dở khóc dở cười, đúng là nằm không cũng trúng đạn mà.
“OK, chuyện này giao cho tôi đi, kế hoạch thành công thì lợi nhuận cũng khá cao. Đột nhiên tôi cảm thấy tiếc khi cậu làm quân nhân, nếu bị đám cáo già trong thương giới biết kế hoạch này, bọn họ nhất định sẽ thi nhau nhào đến. Cậu đúng là một nhân tài trong thương giới, haizz, đúng là bị quân đội làm lỡ mà.” Vệ Huy trêu chọc.
Ngược lại, Quân Hạo Kiện cũng chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, thời gian rảnh rỗi, ngoại trừ nghiên cứu những chuyện có liên quan đến mang thai, thì anh còn xem một số loại sách kinh tế.
Lúc du học nước ngoài, chuyên ngành của Quân Hạo Kiện là kinh tế học. Sau khi về nước, anh vào thẳng quân đội, bằng cấp kinh tế bị liền bị bỏ Xó.
Mặc dù làm trong quân đội đã nhiều năm, nhưng tri thức căn bản và độ nhạy cảm nghề nghiệp vẫn còn đó, bằng không... trước đây anh sẽ không cùng Vệ Huy thành lập Thánh Huyên và Mị Sắc.
Vệ Huy nói cũng đúng, nếu năm xưa Quân Hạo Kiện không vào quân đội, thì anh chắc chắn sẽ vào thương giới.
“Gần đây cậu và Trương Linh thế nào?”
Nói xong chuyện chính, Quân Hạo Kiện bắt đầu nói sang chuyện khác.
Vệ Huy đang xem bản kế hoạch nghe vậy thì ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn thoáng qua Quân Hạo Kiện: “Mấy hôm nay cậu sao vậy? Sao lại quan tâm đến chuyện của tôi và Trương Linh đến vậy?”
Hôm qua, Quân Hạo Kiện tìm anh vì chuyện của Trương Linh.
Hôm nay lại hỏi về cô ấy. Nếu là một người nhiều chuyện nào đó, anh sẽ không thấy lạ.
Nhưng người này là Quân Hạo Kiện, thế nào cũng thấy lạ.
“Nhớ tới thì hỏi thôi.” Quân Hạo Kiện nói.
Vệ Huy đánh giá anh: “Cậu không phải là người nhiều chuyện, có phải là xảy ra chuyện gì không?”
“Cậu hy vọng xảy ra chuyện gì?” Quân Hạo Kiện hỏi ngược lại.
Vệ Huy không trả lời, cái gì gọi là anh hy vọng xảy ra chuyện gì?
“Không có chuyện gì thì ở bên cạnh con gái nhà người ta nhiều chút, đừng ăn no rỗi việc đi lo chuyện bao đồng.”
“Ôi này, cậu nói gì mà khó nghe vậy? Tôi lo chuyện bao đồng lúc nào?”
Vệ Huy dừng một chút, cuối cùng cũng hiểu Quân Hạo Kiện nói chuyện gì: “Ý cậu là chuyện trong bệnh viện ngày hôm qua? Không thể trách tôi được, vợ chồng em họ tôi tới thủ đô khám thai, hình như là phát hiện thai nhi có vấn đề gì đó, nên phải tới thủ đô kiểm tra lại. Tôi chỉ có một người em họ, em ấy tới thì tất nhiên tôi không thể không lo, nên mới đến bệnh viện cùng bọn họ. Sau đó, chồng em họ tôi nhận được điện thoại của cấp trên gọi đi, tôi càng phải ở đó. Tôi nhớ cậu từng gặp em họ tôi rồi, chẳng lẽ cậu không nhớ?”
“Lâu rồi nên quên.” Quân Hạo Kiện nói.
Vệ Huy cười giễu: “Tôi thấy không phải cậu quên, mà là căn bản cậu chẳng nhớ. Tôi thật sự nghi ngờ, ngoại trừ Hoàng Yến Chi thì cậu có nhớ cái gì đâu.”
Vệ Huy nhìn chằm chằm Quân Hạo Kiện: “May là trước đây, khi em họ tôi nói thích cậu thì tôi đã ra sức ngăn cản, nếu không thì người tổn thương chắc chắn là em ấy, cũng chẳng có cuộc sống hạnh phúc như bây giờ.”
“Chuyện này cậu nói trước mặt tôi thì được, nếu như nói trước mặt Yến Chi...” Quân Hạo Kiện lạnh giọng đe dọa.
Vệ Huy cười: “Cậu tưởng tôi ngu sao? Chắc chắn tôi sẽ không nói linh tinh trước mặt em dâu. Có điều, đêm nay vợ chồng em họ tôi mời khách, cậu đi không? Ha ha, cậu có thể gọi em dâu đi cùng. Nếu để em họ tôi thấy bộ dạng bây giờ của cậu, chắc chắn hình tượng của cậu trong lòng em ấy sẽ tan nát.”
Quân Hạo Kiện lạnh lùng nhìn Vệ Huy: “Cậu rảnh lắm hả?”
Vệ Huy vội vàng lắc đầu: “Tôi bận lắm, cậu vừa ném cho tôi một dự án lớn như vậy, đủ để tôi bận cả năm rồi, vậy mà cậu còn thấy tôi rảnh.”
“Có thời gian thì gọi điện thoại cho Trương Linh đi, quan tâm người ta nhiều chút đi.” Quân Hạo Kiện nói xong, liền gọi điện thoại cho cảnh vệ vào đẩy anh ra ngoài.
Quân Hạo Kiện đi rồi, Vệ Huy sờ cằm suy nghĩ, đây không phải lần thứ nhất Quân Hạo Kiện nhắc tới chuyện của mình và Trương Linh, chẳng lẽ có ý gì đó sao? Anh suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Trương Linh, không ai bắt máy, xem giờ nhưng cũng không để ý, chắc là tối qua Trương Linh quay phim suốt đêm nên bây giờ còn ngủ.
Anh xem kế hoạch Quân Hạo Kiện đưa, càng xem càng thấy hứng thú, cả người đều hưng phấn.Từ khi quản lý tập đoàn Vệ Thị đến nay, ngoại trừ hai năm đầu anh còn có chút hứng thú kinh doanh, thì mấy năm nay ngày càng nhàm chán, cảm thấy chẳng có chút thử thách nào, mà kế hoạch này của Quân Hạo Kiện đã thành công kích thích máu nóng trong người anh.
................
Sáng sớm Trương Linh thức dậy liền đi xuống phòng khách. Chỉ thấy một mình Hoàng Yến Chi ngồi ăn sáng một mình nên hỏi: “Anh Quân đâu?”
“Ra ngoài từ sáng rồi, nói là có chuyện cần làm.”
Hoàng Yến Chi trả lời.
Trương Linh múc một chén cháo, có chút không yên lòng, Hoàng Yến Chi gắp một quả trứng vào bát của cô: “Ăn nhiều một chút, bây giờ cậu phải chú ý dinh dưỡng.”
Trương Linh gật đầu, do dự hỏi: “Yến Chi, cậu nói xem, người phụ nữ hôm qua chúng ta gặp là ai vậy?”
“Nếu cậu muốn biết, sao không tự mình gọi điện thoại hỏi Vệ Huy?”
“Không dám hỏi, nếu tớ hỏi thì anh ấy sẽ nghĩ rằng tớ theo dõi anh ấy?”
Hoàng Yến Chi không nói gì, Trương Linh tiếp tục: “Tớ thừa nhận là tớ sợ. Yến Chi, nếu là cậu, cậu sẽ làm gì?”
Trương Linh thật sự tò mò.
Hoàng Yến Chi bình tĩnh ăn bữa sáng: “Đi hỏi thằng anh ta.”
Đổi lại là cô và Quân Hạo Kiện, chắc chắn hai người đều tin tưởng nhau. Cô tin anh sẽ không làm chuyện có lỗi với cô. Một khi đã như vậy thì anh cũng sẽ không giấu giếm cô chuyện gì.
Ánh mắt của Trương Linh sầm xuống: “Nói đến cùng vẫn là do tớ không đủ tin tưởng Vệ Huy, đúng không?”
Hoàng Yến Chi thở dài: “Cậu cũng biết mình có vấn đề, không cần tớ phải nói.”
“Yến Chi, cậu nói xem tại sao bây giờ tớ lại như vậy chứ? Sao tớ lại không tự tin như thế?”
“Linh Linh, là do cậu quá quan tâm Vệ Huy thôi.Thật ra, trong mối quan hệ này, cậu đặt mình thấp hơn Vệ Huy, cậu ngưỡng mộ anh ta. Thứ tình cảm như vậy ban đầu còn có thể nói là rất ổn, nhưng về lâu về dài thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề. Bây giờ, cậu không nên tự trách, mà nên học cách đặt mình ngang hàng với anh ta.”
Trương Linh im lặng húp cháo, Hoàng Yến Chi biết cô đã hiểu nên không nói thêm nữa.
Ăn sáng xong, Trương Linh liền rời đi, cô muốn đi tìm Vệ Huy.
Trương Linh đón xe đến công ty của Vệ Huy. Cô định gọi điện thoại cho anh trước, nào ngờ điện thoại hết pin.
Lễ tân biết Trương Linh là bạn gái của Vệ Huy nên cũng không ngăn cô.
Trương nhìn bộ dạng của mình qua gương trong thang máy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
“Cô Trương, sao cô lại đến đây?” Trợ lý thấy Trương Linh thì rất ngạc nhiên, không phải cô đang quay phim ở nơi khác sao?
Trương Linh cười cười: “Tôi có chút việc nên trở về một chuyến, sẵn đến thăm Vệ Huy, anh ấy có ở đây không?”
Trợ lý gật đầu: “Giám đốc Vệ có ở đây, nhưng anh ấy đang họp, cô có thể vào phòng làm việc của anh ấy đợi, cuộc họp sắp kết thúc rồi.”
“OK, vậy tôi vào trong đợi anh ấy.” Trương Linh mở cửa phòng, bên trong có một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha, là người phụ nữ mà hôm qua cô gặp ở bệnh viện. Máu của cô như ngừng chảy, ánh mắt cũng khẽ run.
Cô đứng ở cửa phòng làm việc nhìn chằm chằm người phụ nữ đó, nếu bỏ qua ánh mắt của cô thì nhìn cô rất bình tĩnh.
Người phụ nữ đó cũng đã nhìn thấy Trương Linh, cô ấy nhận ra cô. Sau đó, trợ lý đi vào, nhìn thấy cảnh này bèn cười giới thiệu: “Cô Trương, đây là em họ của Giám đốc Vệ, tên là Mạc Chỉ San. Cô Mạc, đây là bạn gái của Giám đốc Vệ, Trương Linh.”
Trong nháy mắt, Trương Linh kinh ngạc hỏi trợ lý: “Em họ?”
Trợ lý gật đầu: “Đúng vậy, cô Mạc là con gái của cậu Giám đốc Vệ.”
Trong mắt Trương Linh hiện lên vẻ xấu hổ, nhất là khi nghĩ tới cô vì cô em họ này mà suy nghĩ lung tung cả một đêm, không nhịn được mà thầm khinh bỉ bản thân.
Mạc Chỉ San đứng lên, nhìn về phía Trương Linh bằng ánh mắt thân thiện: “Cuối cùng cũng gặp được người thật rồi. Em nghe anh họ nhắc rất nhiều về chị, vẫn luôn muốn gặp chị, nhưng cái con người hẹp hòi đó không đồng ý, sợ em ăn thịt chị, xem em như hổ đói vậy.”
Lời nói đùa của Mạc Chỉ San khiến bầu không khí lập tức thoải mái hơn, có lẽ là biết Trương Linh xấu hổ, cô ấy cười nói: “Có phải lúc nãy chị hoảng sợ khi nhìn thấy em không? Có phải chị nghĩ là đồ để tiện nào đó tới quyến rũ anh họ?” Mạc Chỉ San càng thẳng thắn thì Trương Linh càng thêm xấu hổ, đỏ bừng cả mặt.
Mạc Chỉ San cười: “Ha ha, thật ra chị nghĩ như vậy cũng đúng. Nếu chị không nghĩ như vậy, thì em còn cho rằng chị không yêu anh họ em ấy chứ. Hơn nữa, chắc chị không biết đâu, trước đây anh ấy luôn lấy em ra làm lá chắn, lừa gạt cả tấn nước mắt của mấy thiếu nữ ngốc nghếch.”
Mạc Chỉ San chủ động đi tới kéo Trương Linh ngồi xuống: “Con người của em ấy mà, hơi lắm lời, em có nói sai chỗ nào thì chị cũng đừng để bụng nhé.”
Trương Linh vội vàng lắc đầu: “Đâu có, chị cũng là một người lắm lời đấy.”
Mạc Chỉ San nhìn ra Trương Linh hơi căng thẳng, có lẽ là thật sự hiểu lầm quan hệ giữa cô và Vệ Huy trong lòng không khỏi buồn cười.
May mà lát sau Vệ Huy đã trở lại, cũng có chút ngạc nhiên khi thấy Trương Linh: “Không phải em đang quay phim sao? Về lúc nào thế?”
“Em vừa về hôm qua, có chút chuyện cần làm.” Trương Linh đáp.
Có những người khác ở đây, Vệ Huy cũng không hỏi nhiều, mà nhìn về phía Mạc Chỉ San: “Hai người biết nhau?”
Mạc Chỉ San cười gật đầu: “Biết, em còn trò chuyện một lúc lâu với bạn gái bảo bối của anh nữa. Khó trách anh giấu chị ấy kỹ như vậy, ngay cả em cũng không cho gặp. Thì ra bạn gái của anh lại là một người đáng yêu như vậy.”
Vệ Huy cười tủm tỉm: “Đương nhiên rồi, Linh Linh là bảo bối của anh, đâu dễ gì anh cho người khác gặp được. Bây em gặp rồi, đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ chưa?”
Mạc Chỉ San lắc đầu, cười tủm tỉm: “Chưa thỏa mãn, bây giờ em vô cùng hiếu kỳ, anh đã dùng thủ đoạn gì lừa gạt cô bé ngây thơ này vậy?”
Nếu tính theo tuổi thì Mạc Chỉ San còn lớn hơn Trương Linh vài tuổi.
Vệ Huy trừng Mạc Chỉ San: “Cái gì gọi là lừa gạt? Anh thật lòng theo đuổi Linh Linh đấy. Mạc Chỉ San, anh cảnh cáo em, nếu em dọa bạn gái của anh chạy thì anh sẽ mách với chồng em, nói em lại theo đuổi nam thần nữa rồi.”
Lần này đến lượt Mạc Chỉ San nóng nảy: “Vệ Huy, sao anh lại như vậy? Em là em họ của anh đấy!”
“Em họ không quan trọng bằng bạn gái!”
“Hừ, anh là cái đồ trong sắc khinh bạn, em phải mách ba rằng anh ức hiếp em.”
“Ừ, em đi đi!”
Trương Linh yên lặng nhìn hai người đấu võ mồm, tất nhiên cô có thể nhận ra được tình cảm của bọn họ rất tốt.
Vệ Huy ôm vai Trương Linh: “Được rồi, không cãi với em nữa. Em gọi điện thoại cho Từ Nhất Phàm đi, hỏi cậu ấy xong việc chưa, xong rồi thì chúng ta đi ăn cơm.”
Anh cúi đầu hỏi Trương Linh: “Hôm nay em có bận không?”
Trương Linh lắc đầu: “Không.” Hôm qua, Hoàng Yến Chi đã giúp cô nói với Linda cho cô nghỉ hai ngày.
Mạc Chỉ San gọi điện thoại cho chồng, chồng cô đã xong việc, đang trên đường quay lại đây.
Cô nói với Vệ Huy: “Anh ấy đến chỗ ăn chở chúng ta.”
Trên bàn cơm, Trương Linh ít nói hơn bình thường rất nhiều, Vệ Huy nghĩ rằng cô có chút không tự nhiên khi gặp người nhà của anh.
Nhân lúc ăn cơm, anh nhỏ giọng nói với cô: “Nhà cậu không giống nhà anh, em yên tâm đi.”
Trương Linh không thể nói với Vệ Huy rằng cô đang tự trách vì hiểu lầm anh được, bèn cười nói: “Em thấy rất tốt mà, em chỉ hơi căng thẳng thôi.”
Ở dưới bàn, Vệ Huy nắm tay Trương Linh lắc lắc.
Ăn cơm xong, Vệ Huy đưa Mạc Chỉ San và Từ Nhất Phàm đến sân bay. Bọn họ phải quay về trong hôm nay, do vậy Trương Linh cũng đi tiễn.
Trên đường trở về, Trương Linh vẫn im lặng như trước, cuối cùng Vệ Huy cũng nhận ra sự khác thường của cô: “Linh Linh, em có tâm sự phải không?”
Trương Linh lắc đầu: “Không có.”
“Em có chuyện gì muốn nói với anh à?” Vệ Huy đổi cách hỏi.
Trương Linh do dự một chút, nhìn sang anh và hỏi: “Vệ Huy, nếu em làm sai, anh có tha thứ cho em không?”
“Phải xem là chuyện gì mới được. Nói đi, em đã làm gì?”
“Anh phải đảm bảo không tức giận thì em mới nói.”
Vệ Huy nhìn Trương Linh, trêu chọc: “Xem ra em thật sự làm chuyện có lỗi với anh rồi.”
“Hôm qua em nhìn thấy anh và Chỉ San.” Trương Linh nhắm mắt lại.
Vệ Huy: “ồ” một tiếng: “Gặp hôm qua rồi? Sao em không đến bắt chuyện với anh?”