Thủ đô, mùng sáu.
Hôm nay là hôn lễ của Bùi Ninh Hân và Lý Tu Kiệt.
Hoàng Yến Chi thức dậy từ rất sớm, dù cô không phải là phù dâu nhưng cũng không thể đến dự hôn lễ của bạn thân muộn được.
Hôm nay, Quân Hạo Kiện cùng cô tham dự hôn lễ nhưng Hoàng Yến Chi phải tới nhà họ Bùi trước nên không đi chung với anh: “Lát nữa, anh đi một mình không sao chứ?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Quân Hạo Kiện gật đầu: “Được, không thành vấn đề, tài xế trong nhà sẽ đưa anh đến đó, khi em đến chắc anh cũng đã có mặt, anh sẽ chờ em ở nhà thờ.”
“Được, vậy em đi trước đây” Hoàng Yến Chi nói.
Đến nhà họ Bùi, Bùi Ninh Hân đang trang điểm, thấy cô mặc bộ áo cưới trắng tinh khôi, thất thời Hoàng Yến Chi hơi ngẩn người.
Hôm nay, Trương Linh làm phù dâu nên cũng đã đến, thấy bà bầu Hoàng Yến Chi liền vội đứng lên dìu cô ngồi xuống.
Hoàng Yến Chi cảm thấy nghẹn lời: “Trương Linh, tớ còn chưa tới mức này đâu.”
Trương Linh nói: “Nhìn thấy cái bụng bầu của cậu thì tớ đã hoảng sợ rồi.”
“Cậu sợ cái gì, chẳng phải cậu cũng đã từng diễn vai phụ nữ có thai trong phim rồi sao?” Bùi Ninh Hân nói
Trương Linh bỉu môi: “ Có thể giống nhau sao, tớ chỉ là giả còn Yến Chi là có thai thật, nếu không cẩn thận làm bị thương con nuôi của tớ thì tớ sẽ khóc mất, có đúng không con yêu?”
Bùi Ninh Hân vuốt vuốt da gà trên tay mình: “Trương Linh cậu đừng nói nữa, tớ nổi cả da gà rồi đây này, nếu lớp trang điểm của tớ bị hỏng thì chính là do cậu đấy.”
Trương Linh trừng mắt: “Rõ ràng bản thân tự thấy căng thẳng lại còn đổ thừa cho tớ.”
Hoàng Yến Chi bật cười nhìn hai người họ, đúng là oan gia, cãi nhau cả đời cũng là một chuyện vui vẻ.
Hôn lễ của Bùi Ninh Hân được tổ chức theo phong cách phương Tây.
Ban đầu, Lý Tu Kiệt định tổ chức lễ cưới kiểu truyền thống, vì trước đây khi Hoàng Yến Chi kết hôn, Bùi Ninh Hân đã từng nói rất thích hôn lễ kiểu đó, nhưng sau khi hai bên gia đình bàn bạc thì cảm thấy lễ cưới phong cách phương Tây vẫn hay hơn. Lễ cưới kiểu Tây cũng đơn giản hơn kiểu truyền thống.
Gần đến ngày cưới của Bùi Ninh Hân và Lý Tu Kiệt nhưng đồ cưới kiểu truyền thống rất cầu kỳ, mà Bùi Ninh Hân và Lý Tu Kiệt lại không muốn mua đồ cưới một cách tùy tiện nên cuối cùng bọn họ vẫn quyết định chọn hôn lễ kiểu phương Tây.
Hôm nay, phù dâu của Bùi Ninh Hân tất nhiên không chỉ có một mình Trương Linh mà còn có hai người bạn cùng lớp thời đại học nữa. Lúc này một trong hai người họ vừa tới, không ngờ lại là Đàm Vũ Nhiên. Đàm Vũ Nhiên cũng là bạn quen biết của Hoàng Yến Chi.p
Khi Lý Tu Kiệt tới đón dâu, ba phù dâu liền ra ngoài làm khó chú rể, chỉ còn Hoàng Yến Chi ở lại với Bùi Ninh Hân.
Thấy Bùi Ninh Hân ngồi cứng nhắc trên giường, cô liền cười khẽ: “Hồi hộp lắm à?”
Bùi Ninh Hân gật đầu: “Ừ, rất hồi hộp. Yến Chi à, khi cậu kết hôn cậu có hồi hộp không?”
“Tất nhiên là có rồi, nhưng không khẩn trương đến mức này.”
Dù sao cô và Quân Hạo Kiện cũng đã đăng ký kết hôn trước, rồi một năm sau mới cử hành hôn lễ, trái ngược với Bùi Ninh Hân, nên tất nhiên cô bình tĩnh hơn Ninh Hân.
Bùi Ninh Hân nói nhỏ: “Yến Chi, thật ra ngay cả bản thân tớ cũng không ngờ tớ sẽ cùng với Lý Tu Kiệt ở bên nhau. Khi còn bé, tớ và anh ấy rất thân nhau, nhưng sau khi anh ấy ra nước ngoài, tớ và anh ấy không thường xuyên liên lạc nữa, về sau thì có thể nói là mất liên lạc hẳn, mà trước kia tớ lại rất thích...
Tớ cứ cho rằng cả đời này tớ sẽ không thể yêu ai được nữa.”
Chuyện Lâm Trọng Mặc phản bội là một cú sốc rất lớn với Bùi Ninh Hân, nói là chết tâm cũng không nói quá.
“Trong khoảng thời gian tớ ở nước ngoài, Lý Tu Kiệt thường xuyên tìm đủ mọi lý do để đến gặp tớ, không phải tớ không hiểu tâm lý của anh ấy, tớ cũng đã từng từ chối, nhưng cuối cùng vẫn đầu hàng trước sự kiên trì của anh ấy ”
“Cậu có yêu anh ấy không?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Bùi Ninh Hân nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu: “Có, tớ yêu anh ấy, nhưng nó không mãnh liệt như tình cảm tớ từng dành cho Lâm Trọng Mặc, mà lại giống như một cốc nước ấm, êm đềm bình đạm. Nhưng tới lại cảm thấy rất yên tâm. Yến Chi, khi ở bên cạnh Tu Kiệt tớ cảm thấy rất yên bình, rất an ổn. Có thể cả đời này tớ cũng không thể yêu một cách bất chấp tất cả như từng yêu Lâm Trọng Mặc nữa, nhưng tớ lại càng thích cảm giác nước chảy nhỏ thì sống sẽ bình dị mà lâu dài như bây giờ hơn.”
Hoàng Yến Chi nhìn vẻ mặt dịu dàng của Bùi Ninh Hân, nó không rực rỡ như trước đây nhưng lại có sự điềm tĩnh theo tháng năm.
“Như vậy cũng tốt, anh ấy yêu cậu hơn cậu yêu anh ấy, cậu sẽ rất hạnh phúc.” Hoàng Yến Chi nói.
Bùi Ninh Hân gật đầu: “Ừ, tớ nhất định sẽ hạnh phúc. Ước mơ lớn nhất của tớ chính là tương lai có thể kết hôn với người mình yêu, sau đó sinh một đứa bé thật đáng yêu, hằng ngày nấu ăn cho anh ấy, cùng anh ấy nuôi dạy con cái. Yến Chi, cậu có cảm thấy tớ không có chí cầu tiến không? Điều tớ theo đuổi lại là giúp chồng nuôi dạy con.”
Nói tới đây, cô không khỏi bật cười.
“Ước mơ như vậy rất đẹp, cuộc sống bây giờ của tớ cũng như vậy mà.” Hoàng Yến Chi trả lời.
“Chúng ta không giống nhau, cậu có sự nghiệp của riêng mình, bây giờ cậu đã là họa sĩ trẻ nổi tiếng, một bức tranh thôi cũng cả triệu tệ.”
“Chẳng có gì khác nhau cả, vẽ vời chỉ là sở thích của tớ, bây giờ điều tớ để ý nhất vẫn là chồng và con của mình.”
Bùi Ninh Hân nhìn Hoàng Yến Chi: “Nếu là hai năm trước, chắc chắn tớ sẽ không dám tưởng tượng đến dáng vẻ mẹ hiền vợ đảm của cậu đâu. Tớ cứ tưởng rằng cậu sẽ là người kết hôn muộn nhất trong chúng ta đấy?” Dù sao tính tình của Hoàng Yến Chi cũng như thế, bình thường ở trường học lại ít tiếp xúc với người khác giới.
Hoàng Yến Chi tươi cười, không chỉ Bùi Ninh Hân mà ngay cả bản thân cô cũng không ngờ rằng có một ngày sẽ có một người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời cô, khiến cô yêu anh như sinh mạng của mình.
“Năm sau cậu vẫn phải sang chi nhánh ở nước ngoài của công ty sao?” Hoàng Yến Chi hỏi cô.
Bùi Ninh Hân gật đầu: “Ừ, tớ phải ở nước ngoài thêm hai năm.” Đó là một trong những điều kiện để lúc trước cô được ra nước ngoài đào tạo.
“Nếu cậu muốn trở về thì tớ có thể nói với anh tớ một tiếng.”
“Không cần đâu, chuyện này tớ đã thương lượng với Tu Kiệt và gia đình rồi.” Bùi Ninh Hân từ chối, thời gian trước Hoàng Minh Dạ cũng từng đề cập vấn đề này với cô, anh nói nếu cô muốn về nước thì anh có thể sắp xếp, nhưng cô đã từ chối.
“Yến Chi, tuy tớ không phải là một người cuồng sự nghiệp, nhưng tớ cũng không phải là người thích bỏ dở công việc nửa chừng, chuyện gì tớ đã làm thì nhất định hoàn thành thật tốt.”
Hoàng Yến Chi rất hiểu Bùi Ninh Hân nên cũng không khuyên nữa.
Đúng lúc này, nhóm người Trương Linh đi vào, chắc là Lý Tu Kiệt đã vượt qua cửa ải cuối cùng.
Mặt mày Trương Linh vô cùng rạng rỡ, ai không biết chắc còn tưởng rằng hôm nay là ngày kết hôn của cô nàng ấy chứ.
Lý Tu Kiệt phải mất một thời gian để vượt qua cửa ải cuối cùng của nhóm người Trương Linh. Trên trán anh có một lớp mồ hôi mỏng, nhìn Bùi Ninh Hân với ánh mắt dịu dàng.
“Hân Hân, anh tới đón em đây.” Anh ấy mỉm cười đưa tay đến trước mặt Bùi Ninh Hân.
Bùi Ninh Hân yên lặng nhìn tay anh rồi nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Hôn lễ được cử hành tại một nhà thờ lớn nổi tiếng ở thủ đô, khách tới dự khá đông, ngoại trừ họ hàng hai bên gia đình, còn có bạn bè và đồng nghiệp của Lý Tu Kiệt với Bùi Ninh Hân, đồng nghiệp của Bùi Vĩ Sơn và cả đối tác làm ăn của nhà họ Lý.
Vừa tới nơi, Hoàng Yến Chi liền gọi điện thoại cho Quân Hạo Kiện, ngay sau đó đã thấy anh đứng ở cửa.
Lúc Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện cùng bước vào, mọi người cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ có đồng nghiệp của Bùi Vĩ Sơn là hơi ngạc nhiên, nhưng họ đều là người làm chính trị, hơn nữa lại còn ở thủ đô nên tất nhiên là nhận ra hai người này.
Bùi Vĩ Sơn đích thân đứng lên tiếp đón Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi: “Không ngờ ngài Quân sẽ đến dự, đây đúng là vinh hạnh của con gái tôi.”
Quân Hạo Kiện chỉ mỉm cười, còn Hoàng Yến Chi nhẹ giọng nói: “Chú đừng khách sáo như vậy, hôm nay chúng cháu chỉ là bạn của Ninh Hân thôi.”
Bùi Vĩ Sơn càng cười tươi hơn rồi đưa Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện lên hàng ghế đầu.
Lần trước, sau khi tham dự hôn lễ của Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện, công việc của ông đã thuận lợi hơn rất nhiều, những kế hoạch ông đề xuất cuối
cùng cũng được thực hiện, nhìn chung công việc đã có chuyển biến tốt, cũng đã đạt được một số thành tích nhất định. Cho nên, mấy tháng qua mặc dù Bùi Vĩ Sơn khá bận rộn nhưng tinh thần lại rất tốt.
Hôm nay biết Hoàng Yến Chi sẽ đến dự, trong lòng ông thấy rất cảm kích, nhưng không ngờ ngay cả Quân Hạo Kiện cũng đến, có thể nói đã rất nể mặt ông.
Bùi Ninh Hân đang ở trong phòng nghỉ phía sau, hôn lễ sắp tiến hành nên Bùi Vĩ Sơn chỉ nói với họ vài câu rồi rời đi.
Quân Hạo Kiện ngồi bên cạnh Hoàng Yến Chi, nắm tay cô. Tiếng nhạc vang lên, Bùi Ninh Hân khoác tay Bùi Vĩ Sơn đi ra, ánh mắt nhìn về phía Lý Tu Kiệt, trên môi nở nụ cười tươi.
Hôn lễ diễn ra vô cùng thuận lợi, Trương Linh ngồi cạnh Hoàng Yến Chi còn nói: “Tớ còn tưởng rằng Lâm Trọng Mặc sẽ tới phá đám nữa chứ.”
Nghe vậy, Hoàng Yến Chi liếc sang cô, may mà Trương Linh nói nhỏ nên chỉ có cô nghe thấy, chứ nếu để người khác nghe được chắc sẽ tưởng Trương Linh tới đây quấy rối mất.
Trương Linh lè lưỡi: “Có điều, hắn không đến chứng tỏ hắn cũng biết điều, bằng không, hừ hừ...”
Hoàng Yến Chi thì không ngạc nhiên về điều này, cho dù Lâm Trọng Mặc có muốn tới thì Lưu Tuệ cũng sẽ không cho hắn đi. Lưu Tuệ kia hoàn toàn có cách trị được Lâm Trọng Mặc. Thời gian trước, anh ta còn ầm ĩ đòi ly hôn, nhưng tới bây giờ vẫn chưa thành công đấy thôi.
Tiệc cưới tổ chức ở khách sạn, nên sau khi nghi thức kết thúc, khách khứa liền di chuyển đến đó.
Khi Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện về nhà thì trời đã gần tối, bọn họ một người là bệnh nhân, một người là phụ nữ có thai nên không ai uống rượu, nhưng trong tiệc cưới cứ hết người này đến người khác mượn cớ tới bắt chuyện để lôi kéo quan hệ nến hai người có hơi mệt mỏi.
- ---------------
Nam Thành.
Đến từng tuổi này rồi, nhưng có thể nói đây là thời gian tăm tối nhất trong đời Cẩn Giai Thuỵ. Đừng nói có khách đến nhà chơi như những năm trước, ngay cả mấy người họ hàng bình thường hay lui tới với ông ta cũng không thấy ló mặt đến. Ai ai cũng tránh ông ta như tránh ôn thần.
Sự thay đổi quá lớn này khiến Cẩn Giai Thuỵ cảm nhận được rất rõ cái gọi là người đi trà lạnh, lòng người dễ đổi. Cũng bởi vì vậy, vốn không thèm để ý tới chuyện Triệu Hiểu Khê khởi tố, nhưng nay ông ta rốt cuộc đã thấy hơi sốt ruột.
Vì vậy, ông ta bèn chủ động đi tìm Triệu Hiểu Khê thương lượng. Ban đầu Triệu Hiểu Khê không định quan tâm. Nhưng hai ngày trước, Hoàng Yến Chi vừa gọi điện thoại đến nói với bà về chuyện của Cẩn Mai.
Triệu Hiểu Khê nghĩ lại vẫn thấy sợ, lo lắng cứ tiếp tục làm chuyện ầm ĩ lên thì sẽ ảnh hưởng đến cô, nên đành đồng ý ngồi xuống hoà giải với Cẩn Giai Thuỵ.
Cẩn Giai Thuỵ một mình đi gặp Triệu Hiểu Khê, còn cố ý chọn điểm hẹn tại một gian phòng trong quán trà, nơi này có không gian riêng tư, tiện nói chuyện.
Khi Triệu Hiểu Khê đến, Cẩn Giai Thuỵ đã chờ sẵn. Bà ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, hôm nay ông tìm tôi rốt cuộc vì chuyện gì?”
Hai người đều không muốn gặp nhau nên Cẩn Giai Thuỵ cũng không muốn phí lời với bà: “Tôi muốn bà rút đơn kiện.”
Triệu Hiểu Khê cười lạnh: “Dựa vào đâu?”
Cẩn Giai Thuỵ đặt một tấm chi phiếu tới trước mặt Triệu Hiểu Khê: “Nếu rút đơn kiện thì tấm chi phiếu này sẽ là của bà.”
Triệu Hiểu Khê cầm tờ chi phiếu lên nhìn rồi không kiềm lòng được mà cười khẩy: “Cẩn Giai Thuỵ, ông đang đùa với tôi đấy à?” Dùng chút tiền này thương lượng với bà, trông bà thiếu tiền đến vậy sao?
“Tôi biết bà không thiếu chỗ tiền này, nhưng đây là tiền tôi bồi thường cho bà. Ngày đó đánh bà là lỗi của tôi, nhưng bà cũng đừng phủ nhận rằng nếu bà không chủ động đến gây rối thì tôi đã không làm vậy. Dù có ra tòa thì chuyện này bà cũng không thể phủ nhận được.” Cẩn Giai Thuỵ nói.
Trước khi ông ta ly hôn với Triệu Hiểu Khê, tuy bà đã rời nhà mẹ đẻ, nhưng gia sản nhà họ Triệu rất lớn, bà lại là con gái duy nhất của nhà họ Triệu, nên sau khi ông Triệu qua đời thì toàn bộ tài sản đều để lại cho Triệu Hiểu Khê.
Về mặt Triệu Hiểu Khê lạnh nhạt: “Cẩn Giai Thuỵ, ông nói tôi ích kỷ, nhưng ông tự nhận mình xem, người ích kỷ nhất mới là ông. Ông vì bản thân mà không tiếc đẩy hết trách nhiệm lên một người phụ nữ, thậm chí vì cái mà ông gọi là tình yêu, ông còn làm biết bao chuyện trái đạo lý.”
Cẩn Giai Thuỵ sa sầm mặt: “Triệu Hiểu Khê, đánh bà là lỗi của tôi, tôi đã thừa nhận, nhưng tôi làm chuyện trải đạo lý khi nào?”
“Nếu không phải tại ông thì Cẩn Mai đã không... Cẩn Giai Thuỵ, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này, tôi nhất định sẽ tống ông vào tù, để ông chịu sự trừng phạt của pháp luật.”
“Triệu Hiểu Khê, ý bà là chuyện này không thể thương lượng nữa phải không?” Cẩn Giai Thuỵ hỏi.
“Đúng vậy, hôm nay tôi tới gặp ông chính là để nói cho ông biết, tôi sẽ kiện ông đến cùng, tuyệt đối không tha thứ.”
“Mấy chuyện trên mạng có phải là do bà làm không? Đầu tiên bà đăng video Dung Dung cầu xin bà lên mạng, sau đó lại tung chuyện năm xưa ra, chính là để tôi thân bại danh liệt. Bây giờ bà đã đạt được mục đích rồi còn muốn tống tôi vào tù, bà không sợ Tử Văn và Cẩn Mai bị người ngoài chê cười sao?”
Triệu Hiểu Khê cười nhạt: “Bây giờ ông mới nghĩ tới chuyện Tử Văn và Cẩn Mai sẽ mất mặt sao? Vậy sao trước đây khi mèo mả gà đồng với Diệp Dung, người làm ba như ông lại không nghĩ tới cảm nhận của Cẩn Mai và Tử Văn. Chuyện bẩn thỉu như vậy ông cũng dám làm, mà bây giờ còn tỏ ra là một người ba tốt trước mặt tôi? Cẩn Giai Thuỵ, ông đúng là kẻ đạo đức giả nhất trên đời”
“Bà thật sự không rút đơn kiện phải không?”
“Đúng” Triệu Hiểu Khê chắc nịch, bà nhất định sẽ khiến Cẩn Giai Thuỵ vào tù, nếu không bà sẽ có lỗi với Cẩn Mai.