Năm ngày trước, tại căn cứ BK. Kim phu nhân thản nhiên nhìn kẻ đang đi tới.
KING nhìn Kim phu nhân, ánh mắt lóe sáng: “Kim phu nhân ở đây một tuần có thấy thoải mái không?”
Kim phu nhân gật đầu: “Rất thoải mái, người của cậu săn sóc tôi vô cùng chu đáo.”
“Phu nhân thấy thoải mái là tốt rồi, tôi đã suy nghĩ kỹ về chuyện lần trước bà nói. Không biết Kim phu nhận định hỗ trợ bao nhiêu người, bà cũng không thể để một mình tôi làm chuyện này chứ?”
Kim phu nhân bình tĩnh nhìn KING: “KING, chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, từ trước đến nay tôi chỉ cung cấp tin tức, còn bên cậu phụ trách hành động.
Lần này tất nhiên cũng không ngoại lệ, bắt tôi cung cấp tin tức còn bắt tôi phải cung cấp người, trên đời này làm gì có chuyện hài như vậy?”
KING đưa một ngón tay lên, lắc lắc: “Kim phu nhân, bà nên biết hành động lần này không giống với những hành động trước kia. Bà nghĩ xem chúng ta hợp tác bao năm qua, tôi đã kiếm về cho bà không ít tiền, chứ chẳng phải bà cung cấp tin tức miễn phí. Hiện tại tôi đắc tội với Ryan. Ryan đã tuyên bố nếu ai dám hợp tác với tôi thì sau này hắn sẽ không bao giờ hợp tác với người đó. Bây giờ ngay cả thứ có hình dạng giống vũ khí tôi cũng không có, bà bảo tôi hành động thế nào, đánh bằng nhau tay không à?”
“Lợi nhuận là bao nhiêu?” Kim phu nhân hỏi.
Trong mắt KING hiện lên vẻ tàn nhẫn, đến lúc này mà người đàn bà này còn không quên đòi lợi lộc từ chỗ mình, quả là kẻ không có chút tình nghĩa: “Kim phu nhân, chúng ta hợp tác lâu năm như vậy mà ngay cả chút việc nhỏ này bà cũng không muốn giúp tôi sao?”
“Đây đâu phải là việc nhỏ, tôi phải bất chấp mạo hiểm để giúp cậu. Nếu bị Ryan biết được thì về sau ngay cả tôi cũng sẽ gặp phải không ít rắc rối” Kim phu nhân lạnh nhạt trả lời, không hề phủ nhận chuyện mình có thể vận chuyển một lượng vũ khí lớn qua cửa khẩu nước này.
KING vốn chỉ định thăm dò bà ta, không ngờ người phụ nữ này thật sự có thể làm được, xem ra bên ngoài đồn đại thế lực sau lưng người phụ nữ này rất phức tạp cũng không phải là không có căn cứ.
“Một phần” KING đưa một ngón tay lên.
Kim phu nhân lắc đầu, đưa ba ngón tay lên.
KING xanh mặt: “Không thể, quá nhiều”
Kim phu nhân thản nhiên nói: “Cái giá này tuy hơi cao hơn bình thường, nhưng tôi phải chịu mạo hiểm rất lớn. Đàn em của tôi cũng là con người, đều cần kiếm ăn mà.”
KING nghiến răng, lạnh lùng nói: “Một phần rưỡi, không thể nhiều hơn”
Kim phu nhân nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Được, vậy thì một phần rưỡi, lần này nể tình chúng ta đã hợp tác nhiều năm nên tôi mới lấy của cậu với giá hữu nghị, lần sau thì không có cái giá này đâu.”
Kim phu nhân đứng lên: “Thứ cậu muốn có chậm nhất ba ngày sau sẽ đến, bây giờ tôi có thể rời khỏi đây rồi chứ?”
KING làm động tác mới, Kim phu nhân mỉm cười, thong thả đi ra ngoài.
Beyonce thấy ba ta đã đi khỏi thì lặng lẽ làm động tác cắt cổ: “Đại ca, có cần cho người ra tay không?”
KING lắc đầu: “Tạm thời đừng đụng tới người phụ nữ này”
Cả tuần nay, KING cũng không được rảnh rỗi, ngoài chuyện phải xác nhận tin tức mà Kim phu nhân cung cấp là thật hay giả, hắn còn phải phái người đi điều tra lại lịch của bà ta. Nhưng điều làm người ta thất vọng là dù có ảnh chụp của Kim phu nhân nhưng vẫn không thể điều tra ra thân phận thật sự của bà ta. Như vậy chỉ có hai khả năng, một là Kim phu nhân này là giả, hai là thân phận của bà ta thật sự rất bí ẩn và thế lực phía sau bà ta cũng rất mạnh.Mà hắn lại nghiêng về khả năng thứ hai hơn.
Kim phu nhân vừa ra khỏi căn cứ BK, thì phía xa đã có một chiếc xe chờ sẵn, bà ta đi về phía đó rồi trực tiếp mở cửa ngồi vào xe: “Đi thôi” Kim phu nhân lạnh lùng ra lệnh.
Chiếc xe chạy khỏi phạm vi căn cứ BK.
“Phu nhân, bây giờ chúng ta đi đâu?” Tài xế hỏi.
Kim phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi này là quốc gia chiến loạn vùng Trung Đông, căn cứ của BK lại càng hỗn loạn, dọc đường đi khắp nơi đều có thể thấy vết tích xung đột, thậm chí ven đường còn một vài xác chết phơi dưới nắng, không được ai đem đi: “Đợi đã” Kim phu nhân đột nhiên lên tiếng, tài xế dừng lại.
Ba ta định xuống xe thì tài xế ngăn bà lại: “Phu nhân, đây quá hỗn loạn, không chừng sẽ có đạn lạc đấy, hay là chúng ta rời khỏi nơi này trước.”
Kim phu nhân không trả lời mà dứt khoát mở cửa xuống xe, đi đến ven đường, ở đó có một bé gái người da đen đang ngồi khóc, nước mắt dàn giụa, trước mặt bé gái là một người phụ nữ đã chết từ lâu.
Kim phu nhân ngồi xổm xuống trước mặt bé gái, dịu dàng hỏi: “Cháu có muốn đi theo ta không?” Bà ta nói tiếng bản địa.
Bé gái ngẩng đầu lên nhìn bà ta, lẳng lặng không nói lời nào, một lát sau mới dè dặt gật đầu.
Kim phu nhân bước tới dắt tay cô bé, không hề chế nó bẩn thỉu, dẫn cô bé lên xe: “Đi thôi.”
Tài xế khởi động xe, cô bé ngồi bên cạnh Kim phu nhân, vẫn không nói lời nào, Kim phu nhân cũng không hề lên tiếng. Vừa rồi khi nhìn thấy cô bé ngồi khóc thút thít một cách bất lực bên đường, ký ức chôn sâu trong lòng bà ta bỗng dưng bị gợi lại.
Bà ta sinh ra trong một gia đình bình thường ở vùng tam giác vàng, gần biên giới nước T, ba mẹ bà đều là người dân trong nước, thường ngày buôn bán nhỏ lẻ kiếm sống, nơi đó tuy rằng loạn lạc nhưng cuộc sống của bà ta rất hạnh phúc.
Nhưng khi bà ta lên bảy thì cuộc sống hạnh phúc đó liền kết thúc.
Một ngày nọ, đột nhiên quê bà ta bùng lên chiến tranh vũ trang, ba mẹ đều chết hết. Bà ta trơ mắt nhìn ba mẹ gục xuống trước mặt mình. Ba vì cứu bà ta mà bị trúng đạn, bà ta chỉ có thể canh giữ thi thể của ba mẹ, bất lực ngồi khóc bên đường.
Lúc đó, không biết bà ta đã phải khóc bao lâu thì người đàn ông kia bỗng nhiên xuất hiện trước mặt bà ta, ngồi xổm xuống nhìn bà ta rồi cưới hỏi: “Cháu có đồng ý đi theo tôi không?”
Người đàn ông kia có một đôi mắt rất đẹp, tóc vàng và sóng mũi cao thẳng, ánh mắt ông ta nhìn bà ta vô cùng ấm áp. Vì vậy, như bị ma xui quỷ khiến, bà ta gật đầu. Người đàn ông kia đưa bà ta về nhà một căn nhà như một tòa lâu đài trong những câu chuyện cổ tích.
Bà ta biết người đàn ông này đã có một người vợ rất xinh đẹp và một đứa con trai vừa chào đời. Tuy rằng trong ngôi nhà đó, mọi người đều sợ hãi ông ta, nhưng bà ta không sợ. Ông ta chưa bao giờ mắng hay đánh bà ta, ngược lại còn đối xử với bà ta rất tốt, mà bà ta thì rất lệ thuộc vào người đàn ông này.
Bà ta dần dần khôn lớn, năm 17 tuổi, lần đầu tiên bà ta nhìn thấy bàn tay người đàn ông đó nhuộm đầy máu tươi, cả người đầy sát khí. Ông ta lạnh lùng nhìn bà ta, dùng đôi tay đẫm máu kia nâng cằm bà ta lên, dịu dàng hỏi: “Con gái ngoan, con sợ sao?”
Mũi Kim phu nhân có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, nhưng bà ta vẫn bình tĩnh nhìn vào đôi mắt xanh biếc của người đàn ông, khẽ lắc đầu: “Tôi không sợ” Người đàn ông nở nụ cười tươi, nét mặt vô cùng dịu dàng. Lần đầu tiên ông ta hôn bà ta là ở nơi đó.
Và cũng tại một căn phòng tràn đầy máu tanh đó, ông ta đã mạnh mẽ chiếm lấy bà ta.
Kim phu nhân nhắm mắt lại, thoát khỏi dòng hồi tưởng, nhìn sang cô bé ngồi bên cạnh, sự dịu dàng trong mắt đã hoàn toàn biến mất.
Khi xuống xe, bà ta nhìn thoáng qua nét mặt lệ thuộc của cô bé khi nhìn mình, lạnh nhạt nói: “Đưa con bé đến chỗ của James đi.”
Cô bé hoảng sợ nhìn về phía người tài xế đang muốn mang mình đi, định chạy về phía Kim phu nhân nhưng đã bị tài xế kéo lại. Cô bé chỉ có thể mở to mắt nhìn Kim phu nhân bỏ đi mà không hề quay đầu lại.
Kim phu nhân về đến nhà thì đi thẳng vào phòng tắm, ngâm cả người vào trong nước.
Làn nước ấm áp vây lấy cơ thể, tay bà ta nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mình rồi bật cười.
Trên đời này có rất nhiều đàn ông muốn chiếm được thân thể bà ta, có người độc tài, cũng có người dịu dàng chiếm giữ bà ta, nhưng chỉ có duy nhất người đàn ông kia là mang lại cho bà ta sự ấm áp. Cũng vì quá ấm áp nên khi ông ta biến mất khỏi cuộc đời mình, bà ta đã không bao giờ cảm nhận được sự ấm áp đó nữa. Thế giới của bà ta hoàn toàn rơi vào lạnh giá và tuyệt vọng.
Kim phu nhân khẽ cong môi cười, chỉ cần có thể báo thù cho người đàn ông đó thì dù sa vào địa ngục thì có hề gì. Thân thể này chỉ còn là một cái xác không hồn, bởi vậy miễn là có thể giúp bà ta đạt được mục đích thì ai cũng có thể chiếm lấy nó, bà ta chẳng bận tâm.
Hãy chờ em, chỉ cần em báo thù xong thì em sẽ đi tìm anh ngay. Nhưng anh tuyệt đối không được đi quá xa, em sợ mình sẽ không thể đuổi kịp.
Kim phu nhân lẩm bẩm, khép mắt lại giấu đi sự nhớ thương trong ánh mắt, một giọt nước mắt lăn xuống rồi hòa vào trong nước.
Đến khi bà ta bước ra khỏi phòng tắm thì đã trở về làm một Kim phu nhân lạnh lùng, độc ác, mưu mô và bí hiểm: “Đưa số hàng còn lại cho KING đi.”
Quản gia sửng sốt: “Phu nhân, đây là số hàng cuối cùng của chúng ta, nếu đưa cho KING hết thì chúng ta phải làm sao?”
“Bây giờ đưa nó cho KING với giá cả cao hơn trước rất nhiều, dù có đưa hết cho hắn thì chúng ta cũng không lỗ, vấn đề khác tôi sẽ giải quyết”
Quản gia đáp một tiếng rồi rời đi để sắp xếp chuyện giao hàng.
Kim phu nhân cầm điện thoại lên, gọi cho một dãy số nhưng không thể gọi được. Bà ta cười giễu, quả nhiên trên đời này đàn ông là loại vật không thể tin tưởng nhất.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày diễn tập quân sự.
Lãnh đạo đã xem kế hoạch cụ thể và rất hài lòng với kế hoạch của Quân Hạo Kiện: “Nếu đã chuẩn bị tốt vậy thì bắt đầu đi, đợt diễn tập quân sự này đối với các cậu mà nói có lẽ cũng chẳng thấm vào đâu”
Quân Hạo Kiện cung kính chào theo nghi thức quân đội, ra khỏi phòng làm việc của lãnh đạo trực thăng đã đến, anh nhìn những đội viên của mình: “Xuất phát.” Tất cả trật tự ngay ngắn bước lên trực thăng, Quân Hạo Kiện lên sau cùng.
Đợt diễn tập quân sự này bọn họ tham gia với tư cách là đội xanh, nói trắng ra chính là quân trung lập, không giúp bên nào mà là quân địch của cả hai đội kia. Chỉ cần bọn họ giải quyết được hai phần ba quân số của cả hai đội thì bọn họ sẽ giành chiến thắng.
Đã có người bắt đầu hằm hè xoắn tay áo, Quân Hạo Kiện đảo mắt nhìn từng người: “Sau đợt diễn tập quân sự này, nếu để bị thua thì hậu quả các cậu biết rồi đấy.”
Ai nấy đều giật mình: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Đợt diễn tập quân sự này diễn ra trong một khu rừng nhiệt đới ở biên giới nước T, thời gian diễn ra trong vòng bảy ngày.
Quân khu thủ đô và quân khu thành phố Nam Thành cử hai trăm người đến, đơn vị của Quân Hạo Kiện cử ra hai mươi người.
Thật ra diễn tập quân sự đã bắt đầu vào hai ngày trước, phải tìm ra bốn trăm người ẩn núp rải rác trong một khu rừng nhiệt đới lớn thế này trong vòng năm ngày thật sự rất khó khăn, nhưng như Quân Hạo Kiện đã nói, nếu không khó thì làm sao có thể gọi là thử thách, sao có thể kiểm tra được năng lực của bọn họ? Sau khi trực thăng hạ cánh, không cần Quân Hạo Kiện phân công thì tất cả đội viên đã tự mang trang bị của mình tiến vào rừng nhiệt đới, cứ như dân địa phương sống ở nơi nguyên thủy này, nhanh chóng biến mất ở phía trước.
Trong phòng chỉ huy, những lãnh đạo nhìn thấy tình hình này qua màn hình thì rất tán thưởng năng lực của bộ đội tiên phong. Đây là lần đầu tiên bộ đội tiên phong chính thức xuất hiện và hành động trước mặt người khác.
Trước kia, mặc dù rất nhiều người cũng đã nghe danh đội quân thần bí này, bộ đội tiên phong cũng đã từng tham gia diễn tập quân sự nhưng đều thuộc quy mô nhỏ, hành động với quy mô lớn thế này vẫn là lần đầu tiên.
“Bọn họ thật sự chỉ có bấy nhiêu thôi à, bên chúng ta có tổng cộng bốn trăm người đấy.” Một lãnh đạo quân khu lên tiếng hỏi, tuy hai ngày trước đã có hơn năm mươi người bị loại, nhưng vẫn còn lại hơn ba trăm người.
Mà những người này là tinh anh, dù có gặp phải tinh anh trong tinh anh thì ông vẫn cảm thấy hai mươi người hoàn toàn không thể nào chọi lại hơn ba trăm người.
Lãnh đạo bộ đội tiên phong cũng có mặt ở đây, nghe thế liền cười: “Các ông cứ chờ xem đi, kết quả nhất định sẽ khiến cho các ống kinh ngạc.”
Quân số của bọn họ tuy thật sự không đông nhưng bọn họ có một lợi thế rất lớn, đó chính là người của quân khu thành phố Nam Thành và quân khu thủ đô không hề biết có sự tham gia của đội quân thứ ba, chỉ có quân của Quân Hạo Kiện là nắm rõ, bọn họ chính là quân địch trong bóng tối.
Kẻ địch ngoài sáng không đáng ngại, kẻ địch trong tối mới đáng sợ. Bởi vì mọi người đều có xu hướng sợ hãi những thứ bản thân không biết rõ.
Quả nhiên, thực tế không khác dự đoán của lãnh đạo bộ đội tiên phong lắm, có sự tham gia của nhóm người Quân Hạo Kiện số người “tử trận” của hai nhóm quân kia lập tức tăng mạnh, quan trọng hơn là người của hai nhóm quân kia vẫn chưa nhận ra điều bất thường, làm sắc mặt lãnh đạo hai quân khu đó đều sa sầm.
Ngược lại, lãnh đạo của bộ đội tiên phong cười đến híp cả mắt, các lãnh đạo khác thấy vậy chỉ muốn lôi ông ra đánh một trận, nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy thật gợi đòn.