Hoàng Yến Chi đang vẽ tranh thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Cô cầm điện thoại lên nhìn, là Cẩn Tử Văn gọi.
“Cẩn Tử Văn.”
“Hoàng Yến Chi, em có gặp Tiểu Mai không?” Giọng điệu sốt ruột của Cẩn Tử Văn truyền tới từ đầu dây bên kia điện thoại.
“Không, Cẩn Mai sao thế?”
“Hôm nay Tiểu Mai nói đi chơi với bạn, nhưng đến bây giờ vẫn chưa về. Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Mai, nhưng điện thoại của con bé báo tắt máy. Tôi cũng đã gọi cho một vài bạn học thân thiết của con bé rồi, ai cũng nói không gặp Tiểu Mai.”
“Anh đừng sốt ruột. Lúc ra ngoài, con bé có nói đi chơi với ai không?”
Cẩn Tử Văn bỗng nhớ đến một chuyện: “Con bé nói là đi gặp Trương Linh, hình như là đi ăn gì đó.”
“Để tôi gọi điện thoại cho Trương Linh, hỏi bọn họ đang ở đâu.”
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Yến Chi gọi điện thoại cho Trương Linh, điện thoại báo tắt máy. Cô nhíu mày, gọi điện thoại cho Vệ Huy. Lúc này, Vệ Huy đang đi công tác ở nước F. Nghe điện thoại của Hoàng Yến Chi, anh ta trả lời: “Yến Chi, bây giờ tôi đang ở nước ngoài. Linh Linh sao vậy?”
“Tôi có vài chuyện muốn hỏi Trương Linh, nhưng gọi điện thoại không được, tôi tưởng Trương Linh đang đi với anh.” Hoàng Yến Chi bình tĩnh nói.
Vệ Huy cũng không nghĩ nhiều: “Chắc là Linh Linh đi vệ sinh, hoặc là đi ngủ rồi. Hay để tôi gọi điện thoại cho cô ấy?”
“Không cần, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho Trương Linh.”
Cúp điện thoại, khuôn mặt Hoàng Yến Chi hoàn toàn trầm xuống. Cô chắc chắn một điều là Trương Linh và Cẩn Mai đã xảy ra chuyện.
Ra cửa, khuôn mặt Hoàng Yến Chi trở nên lạnh lùng. Cô lái xe rất nhanh. Lúc đến biệt thự, bọn Hely vẫn chưa ngủ.
“Tris, sao cô lại tới đây?” Wenny tò mò hỏi Hoàng Yến Chi.
“Cẩn Mai và Trương Linh mất tích. Hely, cậu giúp tớ định vị điện thoại của hai người họ, xem bọn họ đang ở đâu.”
Hely biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Cô nhanh chóng mở máy tính lên. Hoàng Yến Chi đọc hai dãy số. Hely gõ bàn phím lách cách, trên màn hình hiện lên hai chấm đỏ. Đó là vị trí của hai chiếc điện thoại.
“Hai người họ đi cùng nhau, bây giờ đang ở trên đường Định An.” Hely nói: “Tris, có phải cậu quá nhạy cảm hay không?”
Vẻ mặt của Hoàng Yến Chi vẫn không hề thả lỏng. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, nói: “Bây giờ tớ sẽ đi tìm bọn họ, nhờ cậu cập nhật liên tục vị trí của hai người họ cho tớ.”
“OK!” Hely ra hiệu OK.
“Tris, để anh đi chung với em.” Irene đứng lên.
“Giúp tôi trông chừng Vu Băng cho kỹ, đừng để cô ta chạy thoát.” Trước khi ra khỏi cửa, Hoàng Yến Chi nói.
Hoàng Yến Chi lái xe rất nhanh. Chỉ một lát sau, cô đã đến nơi mà điện thoại định vị. Khi thấy rõ chiếc xe đỗ bên đường, khuôn mặt Hoàng Yến Chi trở nên rất khó coi. Bây giờ, cô có thể hoàn toàn khẳng định, Cẩn Mai và Trương Linh đã xảy ra chuyện.
Nhìn chiếc xe rác trước mặt, Hoàng Yến Chi hỏi: “Hely, cậu có cách nào tìm được vị trí cụ thể của Cẩn Mai và Trương Linh không?”
“Xin lỗi, Tris, trên người của bọn họ không có thiết bị định vị, nên tớ không có cách nào xác định được vị trí chính xác của bọn họ. Cậu chờ tớ một lát, để tớ kiểm tra camera gần đó, xem có ai gặp bọn họ không.”
Cúp điện thoại của Hely, Hoàng Yến Chi gọi điện thoại cho Cẩn Tử Văn: “Cẩn Mai về nhà chưa?”
Câu hỏi đó làm tâm trạng của Cẩn Mai xấu đi: “Có phải Tiểu Mai mất tích rồi không?”
Hoàng Yến Chi im lặng một lúc, mới nói: “Xin lỗi, bây giờ tôi chưa tìm được Cẩn Mai và Trương Linh. Nếu có cuộc gọi lạ nào, anh hãy báo cho tôi biết.”
“Em nghi Tiểu Mai bị bắt cóc?”
“Bây giờ còn chưa khẳng định được, nhưng có khả năng là như thế. Trương Linh đang ở cạnh Cẩn Mai.”
Cúp điện thoại, Hoàng Yến Chi càng thêm lo lắng. Cô đang đợi điện thoại.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Lúc Trương Linh tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe chở hàng. Lúc này, xe chạy vun vút trên đường. Trong thùng xe, chỉ có cô và Cẩn Mai.
Cẩn Mai nằm trên đùi của cô, cô ấy vẫn còn hôn mê. Đầu của cô vẫn rất choáng, một lúc lâu sau mới dần dần tỉnh táo lại.
Sau khi tỉnh táo lại, cô liền biết chuyện gì đang xảy ra. Có điều, cô không hiểu tại sao Lê Tuyền phải bỏ thuốc bọn họ, và đám người đó muốn mang bọn họ đi đâu.
Cô nhúc nhích cánh tay, thì nhận ra tay bị trói rất chặt. Chân cô cũng bị trói, gần như là không thể nhúc nhích được. Miệng thì bị dán băng keo. Cô nhích mông, làm đầu của Cẩn Mai trượt mạnh xuống thùng xe. Cú đập đầu bất ngờ khiến Cẩn Mai tỉnh lại.
Cẩn Mai mở to đôi mắt còn mơ màng chưa tỉnh. Thấy Trương Linh, cô định nói gì đó, nhưng lại nhận ra cơ thể mình bị trói chặt, miệng thì bị dán băng dính, không thể nói, cũng không thể nhúc nhích.
Trong mắt cô tràn ngập hoảng sợ. Trương Linh lắc đầu, ra hiệu cho cô đừng hốt hoảng.
Trương Linh không biết ai bắt cóc hai người họ, cũng không biết bọn họ đang bị đưa đi đâu. Mặc dù cô cũng rất sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng của Cẩn Mai, cô bỗng tỉnh táo lại. Cô lớn hơn Cẩn Mai, nếu cô cũng luống cuống thì Cẩn Mai sẽ càng thêm sợ hãi.
Cô từng nghe Hoàng Yến Chi nói Cẩn Mai bị hen suyễn nặng, không thể quá kích động. Vì không nói chuyện được, nên Trương Linh an ủi Cẩn Mai bằng ánh mắt.
Cẩn Mai dần bình tĩnh lại, tựa vào người Trương Linh.
Xe vẫn chạy băng băng trên đường. Ban đầu xe chạy rất êm, nhưng dần dần trở nên xóc nảy. Cẩn Mai và Trương Linh cảm thấy chóng mặt đến nỗi buồn nôn.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng xe cũng dừng lại. Cửa thùng xe được mở ra, mấy gương mặt xa lạ xuất hiện trước mặt Trương Linh và Cẩn Mai. Trong đó có một gương mặt phương Đông, hai gương mặt phương Tây.
Hai người phương Tây không nói lời nào, lôi Trương Linh và Cẩn Mai ra ngoài. Hai cô chưa kịp thấy rõ cảnh vật xung quanh, thì đã bị bọn chúng bịt kín mắt lại. Sau đó, hai người bị nhét vào hàng ghế sau của một chiếc xe khác. Xe tiếp tục chạy.
Ở hàng ghế sau còn có một người đàn ông. Ba người đàn ông nói chuyện với nhau, nhưng bọn chúng không nói bằng tiếng Anh, cả Trương Linh và Cẩn Mai đều nghe không hiểu, chỉ là loáng thoáng nghe thấy cái tên Hoàng Yến Chi.
Tâm trạng Trương Linh chùng xuống. Cô tưởng rằng bọn họ bắt cóc cô và Cẩn Mai vì tiền. Bây giờ xem ra, có lẽ cô đã nghĩ sai hướng rồi. Nếu cô đoán không sai, thì mục tiêu của những người này là Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi vẫn luôn đợi điện thoại, nhưng đợi đến sáng hôm sau mà cô vẫn không nhận được bất cứ cuộc gọi nào. Cô trở lại biệt thự, không nói lời nào, đi thẳng vào căn phòng bí mật, kéo Vu Băng đang nằm dưới đất lên: “Nói, Cẩn Mai và Trương Linh đang ở đâu?”
Vu Băng nhìn Hoàng Yến Chi, nở nụ cười: “Tôi sẽ không nói cho cô biết.”
Vu Băng cũng không ngờ Lê Tuyền hành động nhanh như vậy.
Hoàng Yến Chi tát mặt Vu Băng: “Không muốn chết thì nói ngay cho tôi!”
“Cô giết tôi đi.” Vu Băng nói rất nhẹ nhàng. Trên người ả không có chỗ nào là lành lặn cả. Bởi vì, Hely và Wenny đều ra tay rất tàn nhẫn. Bây giờ, ả còn thở là nhờ lời dặn dò của Hoàng Yến Chi.
“Nếu cô không nói, thì tôi sẽ giết James.” Hoàng Yến Chi lạnh giọng nói. Thấy ánh mắt của Vu Băng hơi thay đổi, cô tiếp tục: “Cô có quyền không tin, nhưng hẳn là cô không biết, bộ dạng của James bây giờ chính là do tôi gây ra. Năm xưa, tôi có thể giết hắn ta một lần, thì bây giờ, tôi cũng có thể giết hắn ta lần nữa. Lần này, tôi chắc chắn sẽ giết chết hắn ta.”
“Có giỏi thì làm đi.” Vu Băng nói. Nếu James dễ chết như thế, thì hắn ta sẽ không sống đến bây giờ. Thật ra không phải Vu Băng không muốn nói vị trí của Cẩn Mai và Trương Linh cho Hoàng Yến Chi biết, mà sự thật là ả không hề biết. Từ ngày ả bị bắt đến đây, ả không có cách nào liên lạc được với bên ngoài. Cho nên, ả không hề biết người của BK dẫn bọn họ đi đâu.
“Irene, cho cô ta thử nghiên cứu mới nhất của anh đi.” Hoàng Yến Chi ném Vu Băng xuống đất.
Vẻ mặt Irene hơi do dự. Nghiên cứu mới của anh chưa thật sự hoàn thiện. Nếu dùng trên cơ thể người thì rất dễ gây tổn thương đến hệ thần kinh của người đó.
“Vu Băng, quên nói cho cô biết, nghiên cứu này của Irene chưa được hoàn thiện. Nếu dùng trên cơ thể người thì sẽ làm hệ thần kinh của người đó bị tổn thương nghiêm trọng, khó mà khôi phục được, nếu không dùng cẩn thận cô sẽ đần luôn đấy, ha ha.” Wenny tốt bụng giải thích. Cô ung dung nhìn sắc mặt Vu Băng chợt biến, cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Ối chà, bên cạnh James không có ai là phế vật cả. Khi cô biến thành một con ngốc rồi, không biết có còn được phép ở lại bên cạnh hắn ta nữa không.” Hiểu ý Hoàng Yến Chi, Hely cười tủm tỉm nói.
Sắc mặt Vu Băng thay đổi liên tục, nhưng vẫn không nói một câu nào.
Hoàng Yến Chi nháy mắt với Irene. Irene đi vào phòng nghiên cứu ở bên cạnh. Một lát sau, anh cầm một ống tiêm quay lại.
Bên trong ống tiêm đựng một loại chất lỏng màu xanh nhạt, nước sóng sánh trong ống tiêm, lấp lánh trong veo.
“Loại thuốc này có thể khiến cho hệ thần kinh của con người rơi vào trạng thái bị thôi miên trong một thời gian ngắn. Nó sẽ làm người bị tiêm nói ra những điều họ không muốn nói, kể cả những mảnh ký ức được giấu sâu trong tiềm thức. Tuy nhiên nó lại có tác dụng phụ rất lớn, đó là khiến cho thần kinh não bộ bị tổn thương nặng. Một khi đã tiêm thuốc vào trong cơ thể rồi là không thể thay đổi được chuyện gì nữa.”
Irenr ngồi xổm xuống, chuẩn bị tiêm chất lỏng vào cánh tay của Vu Băng.
“Khoan đã!” Khi kim tiêm sắp đâm vào da của Vu Băng thì ả mới chịu mở mồm.
Irene buông ống tiêm xuống. Hoàng Yến Chi nhìn ả: “Nói đi.”
“Tôi cho người giao bọn họ cho bên BK. Còn chuyện người của BK mang bọn họ đi đâu thì tôi không biết.”
“Ai là người liên lạc với BK?” Cẩn Mai và Trương Linh mất tích vào hôm qua. Nhưng hôm qua Vu Băng vẫn còn ở trong tay bọn họ, ả không có cơ hội để liên lạc với bên ngoài.
“Lê Tuyền.” Vu Băng nói một cái tên, mà không ai ngờ tới.
“Cô bắt cóc bọn họ để làm gì?”
“Tôi không muốn làm gì hai cô gái đó cả. Mục tiêu của BK là cô, không đúng, nói chính xác là chồng của cô. Muốn bắt hai người rất khó, cho nên bọn chúng lấy bạn của cô ra làm mồi nhử. Hoàng Yến Chi, là cô làm liên lụy bạn của cô.” Khóe miệng Vu Băng nhếch lên đắc ý.
Sắc mặt Hoàng Yến Chi trầm xuống. Cô ra khỏi căn phòng bí mật, những người khác liền theo sau: “Hely, có thể tìm được địa chỉ của Lê Tuyền không?”
Hely lắc đầu, đến cái người tên là Lê Tuyền cô cũng sắp quên luôn rồi thì làm biết cô ta ở đâu được.
Hoàng Yến Chi mím chặt môi: “Hely, trong vòng một ngày, tớ cần tài liệu giao dịch nội bộ của bang Bạch Long.”
“Tris, cậu định…” Hely hiểu ngay ý định của Hoàng Yến Chi. Mặc dù đó là cách nhanh nhất, nhưng sẽ chọc giận người trong bang Bạch Long.
Trên thực tế, bang Bạch Long là con rắn đầu đàn ở thủ đô. Dù Hoàng Yến Chi là thiên kim nhà họ Hoàng, nhưng nếu bang Bạch Long muốn đụng đến cô thì chưa chắc sẽ nể mặt nhà họ Hoàng.
“Tớ không có nhiều thời gian để chờ đợi.” Hoàng Yến Chi nói. Mục tiêu của BK là cô, nhưng bây giờ còn chưa gọi điện thoại cho cô, rõ ràng là bọn chúng muốn mang Cẩn Mai và Trương Linh ra nước ngoài, rồi mới liên lạc với cô.
Ở trong nước, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn. Nếu chờ bọn chúng dẫn người ra nước ngoài rồi thì cô sẽ rất khó cứu được hai người họ.
Bây giờ chắc chắn Cẩn Mai và Trương Linh vẫn còn đang trong nước, nên lúc này thời gian chính là thứ quý báu nhất.
“Được, cho tớ nửa tiếng đi.” Hely cũng không nghĩ ra cách gì tốt hơn, tuy cách này rất mạo hiểm, nhưng quả thật bây giờ đây là cách tốt nhất.
Tranh thủ trong thời gian nửa tiếng này, Hoàng Yến Chi gọi một cuộc điện thoại cho Quân Hạo Kiện. Cô không nói với anh mục tiêu của BK chính là cô mà chỉ nói Cẩn Mai có chút mâu thuẫn nhỏ với người nhà, bây giờ đã mất tích thôi.
Quân Hạo Kiện không hề hoài nghi, chỉ dặn dò: “Em cũng phải chăm sóc bản thân đàng hoàng, nhớ kỹ ăn uống đúng giờ.”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Em biết rồi.”