Hoàng Minh Dạ dìu Vũ Ân Nguyệt lên lầu.
“Minh Dạ, theo con, mẹ có làm sai không?”
Hoàng Minh Dạ không đành lòng đả kích mẹ mình, nhưng để bà không nghĩ theo chiều hướng xấu nữa, anh ấy quyết định nói: “Mẹ, cho Hoàng Hi Lan không vô hại như vẻ ngoài của cô ta đâu. Lúc đầu, là tự nó ngã cầu thang để đổ tội cho Chi Chi, làm mọi người cảm thấy Chi Chi ác độc, không xứng với Hạo Kiện. Lần trước Chi Chi tổ chức buổi ký tặng, có phóng viên tới quấy rối, người đứng sau vụ đó là nó. May mà Chi Chi phát hiện sớm nên đè xuống, nếu không... người rơi vào bão tin đồn không chỉ có một mình Hoàng Hi Lan.”
Hoàng Minh Dạ càng nói, sắc mặt Vũ Ân Nguyệt càng tái nhợt. Không thể tin nổi đứa con gái nuôi ngoan ngoãn, hiểu lòng người của mình là một người có tâm tư ác độc như thế.
“Mẹ, con thừa nhận con thiên vị Chi Chi, không phải chỉ vì Chi Chi là em gái ruột của con, vì con áy náy với em ấy, mà còn vì em ấy lương thiện. Nhìn bề ngoài Chi Chi có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra em ấy có một trái tim rất nhân hậu.”
Vũ Ân Nguyệt cúi đầu không nói lời nào, nước mắt lại rơi xuống mu bàn tay. Hoàng Minh Dạ giơ tay lau nước mắt cho bà, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Gần đây, anh ấy vô tình phát hiện Vũ Ân Nguyệt uống thuốc trị trầm cảm. Nói cách khác, mấy năm nay bệnh của bà vẫn chưa khỏi.
“Có phải Yến Chi sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ, đúng không?” Vũ Ân Nguyệt hỏi con trai. Tim bà rất đau, đau vì lời nói hôm nay của Hoàng Hi Lan, còn cả lời nói của con trai bà, chẳng khác nào một lưỡi dao, đâm nát nó. Nhớ tới những ngày qua, Vũ Ân Nguyệt bỗng thấy sợ hãi, có phải bà đã mãi mãi mất đi Yến Chi rồi không?
“Không đâu, Chi Chi biết mẹ yêu em ấy, em ấy chưa từng trách mẹ.” Hoàng Minh Dạ an ủi mẹ mình. Thấy tâm trạng bà không ổn, anh ấy đã hối hận rồi, biết rõ bà không chịu được kích thích, mà mình còn nói những lời kích thích bà.
“Minh Dạ, con đi ra ngoài đi, để mẹ yên tĩnh một lát.” Vũ Ân Nguyệt đuổi người.
Sau khi Hoàng Minh Dạ ra ngoài, bà lập tức mở ngăn kéo lấy vài viên thuốc nhét vào miệng, ngay cả nước cũng không uống, cứ thế mà nằm trên giường, cảm nhận từng cơn đau từ trái tim truyền tới.
Hoàng Hi Lan rời khỏi nhà họ Hoàng, cũng không đến tìm nhà họ Lý, mà đến khách sạn ở. Qua ngày hôm sau, nhận được tin nhắn của Hoàng Minh Dạ, biết căn hộ ở trung tâm thành phố thuộc về mình, cô ta tất nhiên là không hề từ chối. Đây là nhà họ Hoàng nợ cô ta, cô ta nhận lấy mà không thấy có chút nào thẹn với lương tâm.
Hoàng Hi Lan dọn vào căn hộ ở, dưới tình huống không chút tình nguyện, đón nhà họ Lý vào ở cùng. Sau đó, cô ta mở họp báo, làm sáng tỏ tin đồn:
Thứ nhất, cô ta đúng là con gái nuôi của nhà họ Hoàng, nhưng cô ta không vứt bỏ cha mẹ ruột của mình, bây giờ cô ta đang sống cùng bọn họ.
Thứ hai, đoạn ghi âm trên mạng là giả, có người hãm hại cô ta.
Mấy ngày nay, vợ chồng nhà họ Lý vô cùng vui vẻ, vì được ở trong một căn hộ lớn. Hơn nữa, Hoàng Hi Lan đã nói, nếu thanh danh của cô ta xấu đi thì bọn họ sẽ không lấy được một đồng nào nữa, vì thế vợ chồng nhà họ Lý cũng đến buổi họp báo hôm nay.
Lúc Hoàng Hi Lan giới thiệu bọn họ, Lý Đại Đầu đã nói, Hoàng Hi Lan rất tốt với bọn họ, còn cho bọn họ tiền sinh hoạt, lúc trước ở khách sạn là vì bọn họ từ chối ý muốn mua nhà của Hoàng Hi Lan, tất cả những lời trên mạng đều là hiểu lầm.
Tướng mạo Lý Đại Đầu thật thà chất phác, tuổi lại lớn, nên những lời này có vẻ đáng tin. Trong nhất thời, mọi người không biết đâu là thật đâu là giả.
Xế chiều hôm đó, bão táp trên mạng đang dần lắng xuống lại một lần nữa bùng lên, thậm chí còn kịch liệt hơn lần trước. Weibo của Hoàng Hi Lan ngập trong những lời mắng chửi.
Tôi là người qua đường A: “Ồ, ngọc nữ thanh thuần cái gì chứ, còn tệ hơn cả những loại người kia nữa.”
Phong hoa tuyết nguyệt không dứt tình: “Nhà họ Hoàng nuôi một con sói mắt trắng rồi, con nuôi hại con ruột. Nếu là tôi thì tôi sẽ bóp chết cô ta.”
ABCD: “Nhìn bề ngoài giống như tiểu thư đài các, ai ngờ bên trong lại là lòng dạ rắn rết. Người phụ nữ này quá ghê tởm rồi.”
Không thể quên anh: “Xem ra, những phóng viên giải trí kia lại nói lung tung rồi. Một người phụ nữ như vậy sẽ bỏ nhà họ Hoàng để đi phụng dưỡng cha mẹ mình sao? Tôi không tin, mấy người tin không?”
XXX là một đại thái giám: “Tôi cũng không tin. Có đánh chết cô ta thì tôi cũng không tin.”
................ . Harry Potter fanfic
Khi Hoàng Yến Chi biết được, thấy tình hình này thì cũng chỉ nở nụ cười nhạt, không ngờ chuyện phát triển thuận lợi hơn nhiều so với dự đoán của cô. Cô gọi điện thoại cho Hely.
“Tris cậu về rồi sao?”
“Chưa về, video và đoạn ghi âm trên mạng là cậu đăng?” Hoàng Yến Chi hỏi với giọng điệu chắc chắn.
Hely cười ha ha: “Tris, cũng chỉ có cậu hiểu tớ. Nhưng mà người khơi mào mọi chuyện không phải là tớ, tớ chỉ có đăng video và đoạn ghi âm lên mạng mà thôi.”
Hely và Wenny không muốn để Hoàng Hi Lan càng thêm đắc ý nữa cho nên lần trước Hely đã hack vào hệ thống giám sát của quán bar Mị Sắt thành công lấy được một video kịch tính của Hoàng Hi Lan và một file ghi âm, là đoạn đối thoại giữa Hoàng Hi Lan và một người đàn ông, còn có đoạn đối thoại giữa người đàn ông đó và một người đàn ông khác, một trong hai người đàn ông này chính là tên phóng viên đã quấy rối buổi ký tên của Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi biết cô ấy làm vậy là vì mình, nên cũng không nói gì nữa, chỉ hỏi một chuyện khác: “Người phụ nữ kia vẫn chưa xuất hiện sao?”
Hely biết cô hỏi về ai, sắc mặt trầm xuống, nhìn Wenny một cái: “Không thấy nữa. Hình như từ sau lần đó là không thấy cô ta xuất hiện ở thủ đô nữa. Tris à, tớ luôn cảm thấy không yên lòng.”
“Mặc kệ mối quan hệ giữa người phụ nữ đó và người kia là gì, nếu mục tiêu của hắn là tớ, thì hắn nhất định sẽ xuất hiện, chúng ta đừng quá khẩn trương, chuyện gì tới rồi sẽ tới thôi.” Hoàng Yến Chi bình tĩnh nói.
“Chuyện gì tới sẽ tới là sao?” Quân Hạo Kiện vào cửa liền nghe được câu này, thuận miệng hỏi một tiếng. Hoàng Yến Chi tắt điện thoại, cười nói: “Sao hôm nay về sớm vậy?”
“Tối nay có khảo hạch, anh về nói trước với em một tiếng.”
“Vâng.” Hoàng Yến Chi gật đầu, cô chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện công việc của anh. Quân Hạo Kiện nhìn cô, hỏi: “Không có gì muốn nói với anh sao?”
Hoàng Yến Chi mờ mịt không hiểu ra sao: “Nói cái gì?”
Quân Hạo Kiện cười khẽ: “Chiến tích anh hùng của em truyền hơn nửa quân khu rồi.”
Nghe anh nói như vậy, là cô đã biết chuyện gì rồi. Ba ngày trước, Thẩm Hưng khiêu chiến với cô, cô hẹn lại ba ngày sau. Kết quả, hôm nay cô xuống căn tin ăn cơm, vừa ra khỏi cửa căn tin đã bị Thẩm Hưng chặn lại.
Mặt Thẩm Hưng không có chút biểu cảm nào, nhìn Hoàng Yến Chi, nói: “Cô hẹn ba ngày sau, hôm nay là ngày thứ ba rồi.”
Hôm nay, chị Chương và Hoàng Yến Chi cùng nhau ăn cơm trưa. Chị Chương nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu ta là ai vậy? Ba ngày gì thế?”
Hoàng Yến Chi tất nhiên không quên cái hẹn với Thẩm Hưng nhưng cô không ngờ người này nóng vội như vậy. Cố Hiên và Cố Minh đi sau cậu ta, thấy Hoàng Yến Chi thì chạy tới: “Chị dâu, thằng nhóc này thích bị ngược, chị hãy hành hạ nó đi.”
Lần trước, nghe Hoàng Yến Chi dạy dỗ một trận. Cố Hiên đã suy nghĩ thật kỹ, làm cho cậu ta cảm thấy mình sống quá lông bông rồi. Cho nên mấy ngày nay, Cố Hiên bỗng nhiên rất cố gắng phấn đấu. Thời gian này, cậu ta đều luyện tập cùng Cố Minh, nhưng hôm nay có trò hay để xem, cậu ta không nhịn được mà chạy tới.
“Chị dâu.” Cố Minh gọi một tiếng, Hoàng Yến Chi nhìn lại anh ta, thấy trên mặt anh ta có vết bầm, nhưng không nặng như Cố Hiên bị đánh thành đầu heo. Cô như cười như không nhìn lướt qua Cố Hiên.
“Muốn so tài với tôi?”
Thẩm Hưng gật đầu: “Chính cô nói mà.” Trong ba ngày này, cậu ta đã biết Hoàng Yến Chi là vợ của Quân Hạo Kiện, nhưng điều đó không thể làm thay đổi quyết tâm so tài với Hoàng Yến Chi của cậu ta.
“Bây giờ?”
Thẩm Hưng tiếp tục gật đầu.
Đúng là một người mê võ, Hoàng Yến Chi bật cười, nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó chỉ vào một cái sân ở cách đó không xa: “Đến đó đi.” Bây giờ là giờ ăn trưa, trong thao trường không có nhiều người, mà không gian lại rộng, nên dễ đánh nhau hơn.
Có điều, Hoàng Yến Chi không ngờ lại có nhiều người đến xem như vậy. Sau lưng cô là cả một biển người, còn có những người nghe tin đang chạy tới.
“Em muốn so tài với cậu ta sao?” Chị Chương lo lắng đi theo Hoàng Yến Chi, nhìn người đàn ông to con phía trước, nhẹ giọng hỏi.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Vâng, nếu đã đồng ý thì phải thực hiện.”
Chị Chương nhìn thân hình mảnh mai của Hoàng Yến Chi, rồi nhìn thân hình vạm vỡ của Thẩm Hưng thì càng lo lắng hơn: “Em à, hay là thôi, đừng so tài nữa, trong quân doanh toàn là đàn ông thô lỗ, không biết nặng nhẹ gì đâu.”
“Chị dâu đừng lo lắng, em nắm chắc mà.”
Bọn Cố Hiên nghe chị Chương nói như thế, thì cười tủm tỉm: “Chị dâu này yên tâm đi, chị dâu của bọn tôi rất lợi hại, một đánh năm cũng không có vấn đề gì.”
Chị Chương không có ý kiến về lời nói của Cố Hiên chỉ cảm thấy Hoàng Yến Chi quá tự tin rồi. Tuy cô là con gái nhà họ Hoàng, có chút bản lĩnh, nhưng dù sao cô cũng đang ở trong quân doanh, người có bản lĩnh giỏi không ít. Hơn nữa, chàng trai này đã không quan tâm đến việc cô là con gái mà khiêu chiến, thì có thể thấy cậu ta là một người làm việc không có nguyên tắc.
Mặc dù trong quân doanh không phân biệt nam nữ, nhưng Hoàng Yến Chi không phải là quân nhân, cô chỉ là người nhà của quân nhân mà thôi.
Đến thao trường, Hoàng Yến Chi thấy đám người vây xem thì hơi đau đầu. Chọn nơi này là vì ít người, vậy mà bây giờ…
Thẩm Hưng không quan tâm tới cái nhìn của người khác, mà hỏi: “Bây giờ có thể bắt đầu chưa?”
“Có thể.” Hoàng Yến Chi đứng tùy ý trong thao trường, nhưng người trong nghề nhìn vào là thấy ngay trong dáng đứng tùy ý đó, là cả một tư thế đang trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, không chút sơ hở.
Mọi người vốn đến để xem náo nhiệt, bây giờ lại nhìn thấu điểm này, trong mắt mọi người lập tức lóe lên tia dò xét, nhìn kỹ còn có hứng thú.
Sắc mặt Thẩm Hưng nghiêm túc, hai tay siết lại, dùng cách trực diện đánh thẳng về phía Hoàng Yến Chi, cô hơi nghiêng người né tránh, một tay trong nháy mắt bắt lấy cổ tay của cậu ta, còn tay kia đấm mạnh vào bụng dưới của cậu ta.
Thẩm Hưng theo bản năng lui về sau hai bước, nhỏ giọng ho khan vài tiếng. Hoàng Yến Chi ra tay rất nặng, cú đấm vừa rồi làm cậu ta có cảm giác các cơ quan nội tạng trong bụng mình như bị lệch đi.
Vậy mà, mắt Thẩm Hưng càng ngày càng sáng, vô cùng hưng phấn nhìn Hoàng Yến Chi, có không ít người có thể áp đảo cậu ta, nhưng trong đó chưa có ai là một người phụ nữ nhìn có vẻ yếu đuối như Hoàng Yến Chi cả.
Quả nhiên, thằng nhóc Cố Hiên không lừa cậu ta, người phụ nữ này rất lợi hại.
Thẩm Hưng lại một lần nữa hướng về phía Hoàng Yến Chi. Nhưng lần này, cậu ta không đánh trực diện, mà là đánh vào vai cô. Nếu bị trúng một đấm này, thì vai Hoàng Yến Chi nhất định chỉ có thể bị gãy.
Mọi người đều cho rằng Hoàng Yến Chi sẽ né tránh, nhưng cô vẫn đứng đó không nhúc nhích.
“Chị dâu cẩn thận!” Cố Hiên hoảng sợ hô lên, hai tay bên hông siết chặt thành nắm đấm, rất sợ Hoàng Yến Chi xảy ra chuyện.
Hoàng Yến Chi giơ tay bắt lấy nắm đấm của Thẩm Hưng, rõ ràng là một bàn tay mảnh khảnh nhưng lại tràn đầy sức lực, Thẩm Hưng không tiến thêm được một phân nào.
Hoàng Yến Chi kéo nắm đấm của Thẩm Hưng về phía mình, thuận thế xoay một cái, ném cậu ta qua vai, rầm một tiếng, Thẩm Hưng bị quăng xuống đất. Dù chỉ là người đứng xem, nhưng ai cũng cảm thấy đau thay cậu ta. Người phụ nữ này quá mạnh mẽ rồi.
Mọi người lập tức thay đổi cái nhìn đối với Hoàng Yến Chi. Yếu đuối gì chứ? Người phụ nữ này còn mạnh hơn cả đám nữ binh bên cạnh.