“Tris, chỗ chúng ta đang đứng cách vị trí đóng quân của bọn chúng khá xa, nên chắc là an toàn.” Helen kéo một góc màn cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Ở quanh đó, ngoại trừ tòa nhà này cũng không có nhà cao tầng nào khác, nên sẽ không sợ có tay súng bắn tỉa nào mai phục.
Hely còn đang loay hoay với thiết bị trông giống đồng hồ của cô ấy, nhưng lần này, trên đùi cô ấy còn đặt một chiếc laptop, ngón tay cô ấy lướt nhanh trên bàn phím. Chỉ một lát sau, trên màn hình máy tính đã xuất hiện một hình ảnh, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hình như là hình ảnh từ camera theo dõi.
“Tris, nơi đóng quân của bọn họ có rất nhiều người, nhìn kỹ sẽ thấy hơn một nửa thành viên cấp cao của BK đều có mặt, KING cũng ở trong đó, nhưng tạm thời vẫn chưa tìm được chỗ của Irene.” Hely vừa nói vừa thao tác.
Rõ ràng đã rạng sáng, nhưng bọn chúng lại không ngủ, cùng tụ lại để bàn bạc chuyện gì đó, xem vẻ mặt cũng biết chắc là chuyện quan trọng.
Hoàng Yến Chi và Helen đứng sau lưng cô ấy, nhìn lực lượng phòng thủ và người đi lại trên màn hình, mắt sầm xuống. 7/10 thành viên cấp cao của BK đều có mặt, rõ ràng là phi vụ lần này khá lớn, nếu nước Z biết tin thì chắc chắn sẽ phái bộ đội đến đây chi viện, vậy Quân Hạo Kiện...
Hoàng Yến Chi thậm chí còn nhìn thấy khóe miệng KING nhếch lên, nở nụ cười điên cuồng tàn nhẫn, vết sẹo trên mặt càng khiến vẻ mặt hắn trông dữ tợn hơn, lòng cô không ngừng chùng xuống.
“Nếu không tìm thấy thì ngày mai tớ sẽ nghĩ cách trà trộn vào rồi điều tra một chút, xác định vị trí của Irene.” Hoàng Yến Chi hạ giọng, nếu như chỉ là điều tra, thì với thân thủ của mình, cô nắm chắc 80% mình có thể an toàn rút lui.
“Không được.” Hely và Helen đồng thanh.
“Tris, chuyện này rất nguy hiểm, cậu cho tớ thêm một chút thời gian, tớ nhất định sẽ tìm được vị trí của Irene.” Hely nói.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời dần sáng rõ, trong mắt Hely cuối cùng cũng hiện vẻ vui mừng: "Tìm thấy rồi."
Thật ra lần trước đi cứu Irene vì kế hoạch thất bại ngoài ý muốn nên Hely đã rời đi trước, đồng thời đưa một cái máy theo dõi hiện đại nhất do cô ấy chế tạo cho Irene, chính là vì để thuận tiện tìm được anh ta.
Tín hiệu đã từng xuất hiện một lần vào mấy hôm trước, nhờ đó cô ấy mới có thể xác định Irene cũng bị đưa đến đây.
Nhưng chẳng biết vì nguyên nhân gì mà tín hiệu chỉ xuất hiện trong thời gian rất ngắn liền biến mất. Trên đường tới đây, cô ấy đã không ngừng truy lùng tín hiệu, nhưng lại không hề tìm thấy.
Vừa đến nơi, cô ấy đã lấy thiết bị truy tìm mới nhất ra, vất vả lắm mới kết nối được với máy theo dõi của Irene, tìm được tung tích của anh ta.
Hoàng Yến Chi nhìn màn hình, im lặng không nói gì. Irene hình như đang bị giam giữ một mình ở một nơi giống như nhà kho, nhưng xung quanh kho hàng này đều bị vây kín mít, ngoại trừ cửa ra vào thì hoàn toàn không còn lối khác.
“Tris, bây giờ chúng ta làm gì?” Helen hạ giọng hỏi. Kho hàng này ở vị trí trung tâm khu đóng quân, cách đó không xa chính là nơi ở của KING, muốn lách qua vô số lớp phòng thủ để an toàn cứu Irene ra, e là không phải chuyện dễ dàng gì.
Quan trọng hơn là, căn cứ theo kinh nghiệm cứu người trước đó của bọn họ, hình như Irene đã bị tiêm một loại thuốc nào đó khiến cơ bắp bị tê liệt hoàn toàn, do vậy dĩ nhiên cũng không có sức chiến đấu.
Hoàng Yến Chi vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn màn hình, một lúc lâu sau mới nói: “Có thể điều tra được thời gian và địa điểm hành động của bọn chúng không?”
“Tris cậu muốn...” Helen nhìn về phía cô.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Đây là cách tốt nhất. Bọn chúng tiến hành giao dịch ma túy số lượng lớn như thế, nước Z chắc chắn sẽ biết được tin tức. Nếu vậy thì chúng ta cũng không ngại thuận nước đẩy thuyền.”
Đôi mắt Hely tỏa sáng: “Cậu muốn nhân lúc bọn họ đánh nhau, chúng ta sẽ thừa dịp rối loạn để cứu người? Nhưng lỡ KING dẫn Irene theo thì sao?”
“Không đâu, Irene không thể hành động, chẳng khác gì một gánh nặng. Đã là hành động nguy hiểm tới tính mạng, sao bọn chúng có thể vác theo một gánh nặng được chứ?” Helen phân tích.
Hely nghĩ lại thấy cũng đúng.
“Trước đó tớ đã điều tra ra, lần này bọn chúng giao dịch với trùm ma túy lớn ở nước Z, vì thế mới chọn địa điểm giao dịch ở đây. Thời gian tiến hành giao dịch là rạng sáng hai ngày sau. Nhưng hành động lần này không phải của bên BK, bọn chúng chỉ làm vệ sĩ cho nhóm khác thôi.”
“Thông tin cho Đại đội cơ động nước Z, thông báo thời gian và địa điểm.” Hoàng Yến Chi nói xong còn bổ sung thêm: “Tốt nhất nhất là báo luôn số lượng người và trang bị vũ khí, tôi muốn không có bất cứ kẻ nào trốn thoát.”
Chuyện này đối với Hely mà nói thì không thành vấn đề, Cô ấy gõ vài phím, trên màn hình đã hiển thị dòng chữ: “Gửi tin nhắn thành công“.
- ---------------
“Đội trưởng, anh xem cái này đi.” Huân Thiên Hàn cầm điện thoại, đi nhanh đến chỗ Quân Hạo Kiện ánh mắt rất nghiêm túc.
Quân Hạo Kiện vừa nhìn sắc mặt đã thay đổi: “Ai gửi tin này?”
Lý Liên Sinh đi sau Huân Thiên Hàn, nghe Quân Hạo Kiện hỏi liền đáp: “Có một số điện thoại lạ gửi tin nhắn cho tôi. Tôi đã lập tức cho người kiểm tra số điện thoại này, nhưng lại phát hiện nó không tồn tại. Tôi cảm thấy không ổn nên mới tìm anh để bàn bạc.”
“Lần hành động này rất bí mật, sao đối phương lại biết? Còn gửi tin tức rõ ràng như vậy?” Huân Thiên Hàn thật sự không hiểu, không chỉ có thời gian địa điểm giao dịch, mà ngay cả số lượng người, trang bị vũ khí, tất cả đều chi tiết rõ ràng. Nếu không phải Lý Liên Sinh khẳng định mấy người đồng nghiệp nằm vùng đã hy sinh thì anh ta sẽ nghĩ đây là tin tức do bọn họ gửi.
“Đội trưởng Quân, anh cảm thấy những tin tức này có đáng tin không?” Lý Liên Sinh hỏi Quân Hạo Kiện.
Đôi mắt Quân Hạo Kiện sâu thẳm, không nhìn ra cảm xúc gì.
“Đội trưởng, chúng ta nên cẩn thận thì hơn. Chẳng may những tin tức này chỉ là một cái bẫy thì sao?” Huân Thiên Hàn không yên lòng, bọn BK rất gian xảo, ai biết lần này bọn chúng lại chơi trò gì.
“Lập tức gửi tin đến căn cứ, yêu cầu bọn họ phái mười người đến, nhớ là phải tới trong đêm nay.” Quân Hạo Kiện nói.
“Đội trưởng!” Huân Thiên Hàn kinh ngạc nhìn anh.
Quân Hạo Kiện không nói gì, chỉ nhìn anh ta một cái. Huân Thiên Hàn vâng một tiếng rồi đi ra ngoài, liên lạc với lãnh đạo căn cứ.
“Đội trưởng Quân, có cần tôi báo với cấp trên xin chi viện không?” Lý Liên Sinh hỏi ý kiến của Quân Hạo Kiện. Mặc dù anh ta là tổng chỉ huy hành động lần này, nhưng lại rất tin tưởng và khâm phục năng lực của Quân Hạo Kiện, nếu không thì cũng đã chẳng hỏi ý kiến của Quân Hạo Kiện trước khi quyết định hành động.
Quân Hạo Kiện lắc đầu: “Chúng ta không nên bứt dây động rừng, dẫn đến việc mất nhiều hơn được.” Lần này anh không mang theo nhiều người, nhưng bọn họ đều là tinh anh. Có điều số người BK mang theo lại ngoài dự đoán, vì để đảm bảo an toàn cho anh em nên anh mới xin thêm người.
Đội tiên phong hành động rất nhanh chóng, mười đội viên đã đến vào chạng vạng ngày hôm đó. Quân Hạo Kiện triệu tập người của mình lại, nhìn từng khuôn mặt quen thuộc, đa số người đều do anh tự lựa chọn, tự mình đích thân huấn luyện, thậm chí có nhiều lần làm nhiệm vụ cùng anh.
“Lần hành động này rất nguy hiểm, có tin tức nói có đến 60-70% thành viên cấp cao BK sẽ xuất hiện. Chúng ta đã chạm trán với BK nhiều lần, không cần tôi nói thì các cậu cũng biết thực lực của bọn chúng ra sao, đây sẽ là một cuộc chiến vô cùng khó khăn. Tôi chỉ có một yêu cầu, các cậu phải bảo đảm an toàn của mình. Tôi không hy vọng lúc trở về các cậu chỉ còn là một nắm tro cốt, rõ chưa?”
“Rõ!” Tiếng đồng thanh vang vọng khắp không gian.
Ban đêm, Quân Hạo Kiện đứng trong phòng làm việc nhìn bầu trời tối đen. Bóng đêm dày đặc, vầng trăng tròn lơ lửng trên trời tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Anh nhìn về hướng Thủ đô, không biết người trong lòng đã ngủ hay chưa.
Suy nghĩ một chút, anh khẽ cười, chợt nhớ đến dáng vẻ lúc ngủ của Hoàng Yến Chi, cô ngủ rất yên tĩnh, rất ngoan ngoãn, ánh mắt anh dịu dàng như nước. Lần tới anh được nghỉ phép sẽ là tháng ba, vừa đúng mùa hoa nở rộ, anh sẽ dẫn cô đi chơi.
11 giờ đêm ngày hôm sau, Hoàng Yến Chi mở mắt, bật dậy khỏi giường, nhanh chóng thay quần áo, cất giấu các loại vũ khí. Vừa mở cửa phòng đi ra, cô đã gặp Helen và Hely, ba người nhìn nhau.
“Đi thôi!” Hoàng Yến Chi nhẹ giọng nói.
Một chiếc xe đỗ ngay bên ngoài khách sạn, Helen ngồi ghế lái, Hoàng Yến Chi và Hely ngồi ghế sau, xe lao đi, chỉ để lại một bóng đen.
................
Nơi đóng quân tạm thời của BK.
KING đã triệu tập thuộc hạ, chuẩn bị xuất phát, “Đại ca, làm gì với người trong kho hàng bây giờ?” Một gã tóc vàng mắt xanh hỏi.
KING ngồi ghế ông chủ, tay cầm điếu xì gà: “Còn chưa tỉnh?”
Gã đàn ông tóc vàng mắt xanh gật đầu, mắng: “Thằng ngu Bruce tiêm thuốc quá liều, nên người hôn mê một ngày một đêm vẫn chưa tỉnh. Đại ca, cái người đó thật sự là sát thủ đứng hạng thứ 19 trong bảng sát thủ sao?”
Tên đó yếu như thế cơ mà, nói thế nào gã cũng không tin. Tổ chức kia mặc dù đã giải tán nhiều năm, nhưng mà cũng có nhiều truyền thuyết được lưu lại.
KING nhả khói: “Bảo Snow ở lại trông nó, nó là cây rụng tiền của chúng ta đấy, phải trông chừng thật kỹ.”
Gã gật đầu: “Vâng, đại ca. Có điều, Snow chắc sẽ không vui nổi, nó chờ đợi lần hành động này lâu lắm rồi.”
“Nếu mày muốn ở lại thì đổi với nó.” KING thờ ơ nói.
Gã lập tức im miệng, ở lại trông một người không chạy được thì có gì vui chứ. Gã bị điên mới đi đổi với Snow, Snow không vui thì kệ nó. Đây là quyết định của đại ca mà!
“Đại ca, anh nói xem, lần hành động này liệu bọn cớm của nước Z có xuất hiện không?” Gã tóc vàng mắt xanh là một người không chịu nổi sự im lặng, ngay lập tức nói sang chuyện khác.
Hình như tối nay tâm trạng KING rất tốt, vì vậy nói vài câu với gã: “Lũ cớm tới thì sao chứ? Chúng ta chỉ nhận tiền, lát nữa nói với các anh em, nếu không may gặp phải bọn cớm, đánh được thì giết vài tên, không đánh được thì bỏ chạy, nhất là bọn mặc quân trang màu xanh lá ấy, tao ngứa mắt lâu lắm rồi.”
KING độc ác nói, lần trước mất một nhóm người ở nước Z, tuy không phải nhân vật quan trọng, nhưng vẫn là người của mình, bị thua thiệt như thế, vui vẻ mới là lạ.
“Sắp tới giờ rồi, chúng ta xuất phát.” KING ấn điếu xì gà vào trong gạt tàn, cầm vũ khí đi ra ngoài.
Gã tóc vàng mắt xanh hưng phấn theo sau.