Triệu Viêm này quả thật có chút bản lĩnh, nhưng lại không đủ múa may trước mặt Hoàng Yến Chi.
“Không ngờ đường đường là thành viên cấp cao của bang Bạch Long nhưng lại là kiểu người vì tư lợi mà nuốt lời.” Hoàng Yến Chi bình thản nói. Lời của cô rất tùy ý, nhưng Triệu Viêm lại nghe thấy hết sức trào phúng.
“Cô gian lận, người bình thường sao có thể lắc xúc xắc thành bột được?” Triệu Viêm cắn chết vấn đề này không buông. Dù không biết Hoàng Yến Chi giở trò bịp bợm ngay trước mắt bọn họ thế nào, nhưng hắn ta rất khẳng định rằng cô gái này tuyệt đối đã giở thủ đoạn lừa bịp.
“Anh không làm được, không có nghĩa là người khác cũng làm không được.” Cố Hiên nghiêm túc nói. Chẳng hiểu sao nhìn sắc mặt tái mét của Triệu Viêm, anh ta lại cảm thấy vui vẻ lạ thường.
“Một ván nữa.” Triệu Viêm trầm giọng nói. Vừa rồi là do hắn khinh địch, hắn không tin lần này Hoàng Yến Chi còn có thể giở trò gì nữa.
“Này, anh có phải là đàn ông không vậy? Đã nói chỉ đấu một ván định thắng thua sao bây giờ lại muốn đổi ý.” Cố Hiên không đồng ý, vất vả lắm mới thắng được, bây giờ đối phương lại muốn đổi ý, lỡ như thua thì phải làm sao.
Triệu Viêm không để ý đến Cố Hiên đang la hét mà chỉ nhìn cô, rõ ràng người làm chủ chính là cô gái này.
Hoàng Yến Chi thờ ơ nhìn Triệu Viêm: “Cũng được, tiền cược tăng gấp đôi.”
Mặt Triệu Viêm cứng đờ, tiền cược tăng gấp đôi chính là 160 triệu, số tiền đó gần như là toàn bộ tài sản của hắn rồi.
“Được, gấp đôi thì gấp đôi.” Triệu Viêm nghiến răng, hắn cũng không tin hắn dùng hết sức mà không thắng được cô gái này.
“Tăng lên năm viên xúc xắc.” Triệu Viêm đưa điều kiện, năm viên xúc xắc là giới hạn cuối cùng của hắn, nhưng còn cô gái này?
Cố Hiên thấy bất mãn vì cái tên Triệu Viêm lại muốn ra vẻ, nhưng ở đây đều là người của hắn ta, mà chị dâu nhỏ hình như cũng không muốn để lộ quan hệ giữa chị ấy và bang Bạch Long. Thế là anh ta cũng chỉ đành im miệng, yên lặng đứng bên cạnh cô để quan sát.
“Lần này chúng ta so lớn, không so nhỏ nữa, ai lắc được số lớn nhất thì sẽ thắng.”
Hoàng Yến Chi chau mày, Triệu Viêm tưởng cô bất mãn nên nói tiếp: “Đương nhiên, nếu cô không muốn cũng được thì cứ nhận thua luôn là được.” . ngôn tình sủng
“Còn chưa bắt đầu, không cần phải nhận thua. Tôi không thích số năm, đổi thành sáu viên xúc xắc đi.” Hoàng Yến Chi bình thản nói, nội dung lại ngoài dự đoán của tất cả mọi người ở đây.
Cố Hiên mắt chữ A mồm chữ O nhìn Hoàng Yến Chi cậu ta còn tưởng cô sẽ cò kè mặc cả một phen, ít nhất cũng giữ nguyên ba viên xúc xắc như ban đầu. Cô thì hay rồi, còn chủ động tăng thêm một viên.
Triệu Viêm im lặng một giây, nhìn cô, mặc dù sáu viên xúc xắc thì hắn không chắc chắn có thể lắc được số 6, nhưng cố gắng một chút cũng được. Nghĩ vậy, hắn bèn gật đầu đồng ý.
Vì thế mọi chuyện được quyết định như vậy, hoàn toàn không có chỗ cho Cố Hiên mở miệng.
Sáu viên xúc xắc được mang lên, Hoàng Yến Chi xem lần lượt, thấy không có vấn đề gì. Tay Triệu Viêm này còn có chỗ tốt, ít nhất cũng không động tay động chân vào đây. Cô cũng biết quy định trong sòng bạc, trọng lượng của xúc xắc không phải đều bằng nhau mà nặng nhẹ khác nhau, người bình thường không thể phát hiện được. Mấy viên xúc xắc này, sòng bạc nào cũng có để chuyên dùng cho gian lận.
Triệu Viêm không động tay động chân nên dĩ nhiên không sợ Hoàng Yến Chi kiểm tra: “Xong chưa?”
Hoàng Yến Chi thả xúc xắc xuống, đưa tay làm động tác mời, vẫn để đối phương bắt đầu trước.
Triệu Viêm cũng không khách sáo, bỏ xúc xắc vào cốc.
Ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc, tăng thêm ba viên xúc xắc thì độ khó cũng tăng lên gấp đôi, cho dù là hắn cũng phải cẩn thận đối phó.
Cốc xúc xắc vẫn bay lượn trên dưới trái phải trên tay hắn, tốc độ nhanh đến mức khiến người xem không nhìn rõ. Cố Hiên ban đầu còn có thể nghe thấy, nhưng càng về sau thì càng không nghe thấy rõ nữa. Thấy không nghe được gì, anh ta dứt khoát không thèm nghe nữa.
Hoàng Yến Chi vẫn thảnh thơi đứng đó, vẻ mặt không hề để ý, khác một trời một vực với vẻ nghiêm túc của Triệu Viêm.
Cố Hiên bỗng nhiên thấy tò mò, liệu có phải dù gặp bất cứ chuyện gì thì cô vẫn mang dáng vẻ điềm tĩnh, không để tâm như thế này? Mãi về sau, khi thấy mặt Hoàng Yến Chi biến sắc, Cố Hiên mới biết không phải là cô không để tâm đến bất cứ chuyện gì, mà là vì người trong lòng cô chưa gặp chuyện thôi.
Cố Hiên nghĩ linh tinh thì Triệu Viêm đã đặt cốc lắc xúc xắc xuống bàn rồi mở ra, 5 viên 6, 1 viên 5. Triệu Viêm không quá thất vọng, vì đó là năng lực lớn nhất của hắn rồi.
Hoàng Yến Chi không nói gì mà cầm cốc xúc xắc lắc nhẹ, vẫn là dáng vẻ thờ ơ, ngay cả động tác lắc xúc xắc cũng giống hệt vừa rồi.
Triệu Viêm dựng thẳng tai lên, muốn nghe số điểm xúc xắc của Hoàng Yến Chi. Hắn có bản lĩnh này, thậm chí còn đã từng dựa vào nó mà thắng rất nhiều người.
Nhưng sau khi nghe xong, Triệu Viêm lại chau mày. Hắn không nghe được số điểm bên trong cốc lắc xúc xắc, mặc dù tốc độ lắc của Hoàng Yến Chi cũng không nhanh.
Đặt cốc xúc xắc xuống, ba người đều nhìn chăm chú vào cốc xúc xắc để trên bàn. Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng mở ra, sáu viên xúc xắc, viên nào cũng đều là mặt sáu chấm đen.
“Ha ha, Triệu Viêm, mày thua rồi, lần này chịu thua đi!” Cố Hiên vỗ tay cười to, nhìn Hoàng Yến Chi bằng ánh mắt chỉ thiếu nước biến thành trái tim.
Triệu Viêm nhìn chằm chằm xúc xắc trên bàn với vẻ mặt không tài nào tin nổi, cứ như muốn nhìn thủng chúng vậy. Nhưng dù nhìn thế nào đi nữa thì sáu chấm vẫn là sáu chấm, cứ như đang giễu võ giương oai với hắn.
“Anh thua.” Giọng nói du dương trần thuật lại một sự thật, chiến sắc mặt Triệu Viêm tái nhợt hơn. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Yến Chi bằng ánh mắt độc ác.
Cố Hiên nhận thấy được nên lập tức đứng chắn trước mặt Hoàng Yến Chi, nhìn Triệu Viêm với vẻ mặt đề phòng: “Triệu Viêm, mày muốn làm gì? Tao cho mày biết, đừng có làm bậy, mày biết bọn tao là ai mà. Nếu động đến bọn tao thì ngay cả bang Bạch Long cũng không bảo vệ được mày đâu.”
Triệu Viêm đương nhiên biết thân phận của bọn họ, nhưng 160 triệu này là toàn bộ tài sản của hắn, là hắn ta đổi bằng mạng, làm sao cam tâm đưa không cho bọn họ được?
Hắn cười tàn nhẫn: “Sao tao dám động đến bọn mày được? Tao chỉ muốn bọn mày ký một thứ mà thôi.” Nói xong, hắn liền phất tay một cái, cô ả đang ngồi trong lòng Triệu Viêm đi đến, trong tay còn cầm một tờ giấy.
Hai chữ “giấy nợ” đập vào mắt khiến sắc mặt Cố Hiên không thể xấu hơn được nữa. Tay Triệu Viêm này luôn khiêu chiến giới hạn của cậu ta. Từ trước đến nay, cậu ta chưa từng gặp người nào vô sỉ như vậy, không chịu thua thì thôi đi, lại còn mọc ngược.
Không phải bang Bạch Long tiếng tăm lừng lẫy đó ư? Sao lại có thứ người như vậy?
Hoàng Yến Chi hình như đã đoán trước được, hoàn toàn không ngạc nhiên khi thấy tờ giấy nợ. Nếu chuyện mà thuận lợi thì cô mới cảm thấy lạ ấy.
“Tao không làm khó bọn mày, chỉ cần bọn mày ký thì có thể đi ngay, đi một cách hoàn toàn nguyên vẹn.”
“Nếu không thì sao?” Cố Hiên siết chặt tay, tên lưu manh vô lại này!
Ánh mắt Triệu Viêm trở nên ác độc: “Nếu không thì mời hai vị ở lại uống trà, đợi người nhà đến đón về.”
Xem ra tờ giấy nợ này không phải vừa chuẩn bị, e rằng Triệu Viêm đã có ý đồ từ trước, đánh cược với bọn họ chỉ là một cái cớ. Nếu bọn họ thua thì không cần phải tốn công làm gì nhiều, còn nếu thắng thì… ha ha…
“Anh chắc chứ?” Hoàng Yến Chi hỏi Triệu Viêm.
Triệu Viêm cười cười, để lộ hàm răng vàng ố: “Nhìn tôi giống đang nói đùa lắm sao?”
Hoàng Yến Chi gật đầu,: “Biết rồi, lên đi.”
Lên cái gì? Một câu nói khiến tất cả mọi người ở đây đều mù mờ. Cô có ý gì?
Hoàng Yến Chi lập tức cho bọn họ câu trả lời. Cô đá Triệu Viêm một cước khiến hắn hét thảm rồi ngã xuống đất, ôm bộ phận nào đó ở phía dưới, đổ mồ hôi lạnh.
Chẳng ai ngờ Hoàng Yến Chi đột nhiên ra tay, lại còn ra tay độc như vậy. Cố Hiên nhìn Triệu Viêm nằm dưới mặt đất, cảm thấy cả người dưới của anh ta lạnh buốt, bèn không nhịn được kẹp chặt hai chân lại, ánh mắt nhìn cô cũng thay đổi, chị dâu thật là mạnh bạo.
Triệu Viêm đau đến mức nói không nên lời, mấy tên đàn ông lực lưỡng xung quanh không có mệnh lệnh của Triệu Viêm nên không dám di chuyển, cứ đứng ngây ra đó.
Khuôn mặt Triệu Viêm vặn vẹo, run rẩy vươn một tay chỉ vào bọn họ rồi quát: “Một đám ngu ngốc, còn không lên cho tao? Đánh chết cho tao, chỉ cần giữ lại một hơi tàn là được.”
Mấy gã đàn ông vạm vỡ nhìn nhau rồi liền vung nắm đấm về phía Hoàng Yến Chi và Cố Hiên. Hoàng Yến Chi thở dài một hơi, sáu năm qua cô chưa từng đánh nhau trận nào, vậy mà từ khi biết Cố Hiên đã hai ba ngày đánh một trận. Hèn gì Quân Hạo Kiện bảo cô tránh xa Cố Hiên, anh ta quả đúng là một tên phiền phức chuyển thế.
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Hoàng Yến Chi vẫn ra tay không hề nể nang gì. Mỗi lần đánh đều đánh trúng điểm yếu của bọn chúng, mỗi cú đánh đều khiến bọn chúng hét lên.
Còn Cố Hiên thì vừa đánh vừa la hét, rõ ràng người bị đánh là mấy gã đàn ông lực lưỡng kia, vậy mà cậu ta còn hét thảm hơn người bị đánh nữa.
Hoàng Yến Chi nhìn anh ta bằng ánh mắt ghét bỏ.
“Oái!!!” Cố Hiên đột nhiên hét thảm một tiếng, lớn đến mức gần chọc thủng màng nhĩ Hoàng Yến Chi. Tay cô run lên, cú đấm vốn sẽ vào bụng của một gã bị trượt. Thấy cú đấm của gã sắp nện thẳng vào mặt mình, cô khom lưng xoay người, lập tức vòng ra sau lưng người đàn ông rồi nhấc chân đạp một cái.