May mà ý đồ này của Quân lão gia không bị Hoàng lão gia biết, bằng không thì hai cái người tuổi đã được cả bó này sẽ đánh nhau mất.
Cháu trai của ông đã 32 tuổi rồi, còn cháu gái của Hoàng lão gia chỉ mới có 22 thôi, với tuổi của cháu ông thì có thể làm chú của cháu tôi rồi đó, nhúng chàm mà không biết ngại sao.
Hoàng Yến Chi không biết suy nghĩ trong lòng Quân lão gia, chỉ thấy ông nhìn cô chằm chằm, lúc thì đấm ngực giậm chân, lúc thì rạng rỡ vui mừng, lúc thì ánh mắt lại như chỉ tiếc rèn sắc không thành thép.
Ngoài mặt cô vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại run rẩy rồi.
Quân lão gia cũng không rầu rĩ bao lâu, nhanh chóng
tìm cớ vào nhà vệ sinh điện thoại cho cháu trai mình. Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, lệnh cho anh phải về gấp trong vòng một tiếng nữa. Còn ông thì ồn ào đòi đánh cờ với Hoàng lão gia.
Hoàng lão gia định không ngồi lâu, buổi chiều ông và Hoàng Yến Chi còn phải vào bệnh viện thăm vợ, nhưng giờ bị Quân lão gia quấn lấy.
Biết ngày thường Quân lão gia chỉ lũi thủi ở nhà có một mình, đứa con độc nhất và con dâu mất sớm, con gái thì gã cho người khác hiếm khi về một chuyến, cháu trai thì ở trong quân đội quanh năm suốt tháng, nên ông cũng mềm lòng đôi chút.
Đợi một lát thì Quân Hạo Kiện cũng đã về tới, lần thứ hai Hoàng Yến Chi gặp anh thì vô cũng kinh ngạc vì vẻ đẹp trai của anh.
Thấy anh bước từ cửa vào, mặc một bộ đồ rộng rãi màu xám, dáng người cao lớn.
Ánh nắng rọi lên lưng anh, khiến cả người anh như phủ một lớp ánh sáng màu vàng.
Vốn anh đã đẹp trai sẵn, cảnh tượng như vậy càng tôn cho anh một vẻ đẹp thần thánh. Lần đầu tiên Hoàng Yến Chi bị lóa mắt.
Quân Hạo Kiện đi vào phòng khách liền bắt gặp ánh mắt của Hoàng Yến Chi. Anh mỉm cười gật đầu, xem như chào hỏi.
Hoàng Yến Chi lập tức quay sang chỗ khác. Cô hơi mất tự nhiên, đôi tai được giấu sau mái tóc dài lặng lẽ đỏ ửng.
" Ông nội, cháu về rồi, Ông Hoàng lâu rồi không gặp ông." Quân Hạo Kiện ân cần chào hỏi.
Mặc dù Quân Hạo Kiện ở trong quân đội nhiều năm nhưng tính anh lại không cứng nhắc như quân nhân.
Khi cởi bỏ quân trang, anh lại giống như một công tử dịu dàng ôn hòa.
Quân lão gia thấy cháu trai về thì liền vung tay lên, chỉ trong nháy mắt, các quân cờ được xếp ngay ngắn trên bàn bị văng lung tung: " Không chơi nữa, không chơi nữa."
Hoàng lão gia thấy vậy liếc ông một cái: " Cái ông già này, chẳng có phẩm chất chơi cờ gì cả, lần nào sắp thua cũng chơi xấu."
Da mặt của Quân lão gia đã luyện đến đâm không thủng rồi: " Ai chơi xấu chứ, không thấy cháu tôi về rồi à, với lại cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi."
Nói xong, không để ý đến Hoàng lão gia nữa, ông chỉ vào Hoàng Yến Chi, mặt mày hớn hở: " Hạo Kiện, đây là cháu gái ông Hoàng, em Yến Chi của cháu. Lúc nhỏ hai đứa đã chơi với nhau đấy, có nhớ không."
Hoàng Yến Chi chỉ biết câm nín đến lời giới thiệu này của Quân lão gia.
Quân Hạo Kiện mỉm cười gật đầu, đưa tay ra với Hoàng Yến Chi: " Quân Hạo Kiện, lần đầu gặp."
Hoàng Yến Chi nhìn bàn tay to trước mặt, vươn tay ra nắm lấy, tay anh rất to, cũng rất thô ráp, ở giữa lòng bàn tay toàn vết chai, khiến người khác hơi ngứa.
" Hoàng Yến Chi." Ba chữ đơn giản không có gì khác.
Dường như Quân lão gia bất mãn với việc lạnh nhạt của hai người:" Con bé cũng chẳng phải lính của cháu, nghiêm túc như thế làm gì. Mới có hơn mười mấy năm không gặp nhau mà sao cháu lại lạnh nhạt thể hả? Lúc nhỏ cháu còn ôm con bé đấy, còn nói với ông rằng nó là em gái xinh đẹp nhất mà cháu từng gặp nữa."
Vừa nói xong, hai trong bốn người ở đây liền cứng mặt.
Quân Hạo Kiện nhìn ông nội nhà mình, đầy vẻ bất đắc dĩ, nhiệt độ trên tai Hoàng Yến Chi vừa giảm xuống nay lại tăng lên.
Quân lão gia mặc kệ vẻ mặt của cháu trai nhà mình là gì, khó khăn lắm thằng nhóc thối này mới được nghĩ ở nhà, lần này không tranh thủ để hai đứa nó vun đắp tình cảm một chút thì đến khi nào ông mới được ôm chắc trai đây.
" Em Yến Chi của cháu hướng nội, ở Hoa Hạ này chẳng có bạn bè gì. Hiếm khi cháu mới nghĩ, hai cháu đã mười mấy năm không gặp rồi thừa dịp bây giờ có thời gian, cháu dẫn em ra ngoài chơi một chút, Hoa Hạ có không ít chỗ ăn uống vui chơi mà." Quân lão gia nghĩ kế.
Hoàng lão gia nảy giờ ngồi không lên tiếng cảm thấy có gì đó sai sai. Thì ra ông già này có ý khác, bảo sao, đang yên đang lành lại gọi ông đến thăm ông ấy, hóa ra là vừa mắt cháu gái mình.
Hoàng lão gia nghĩ đến đây liền xanh mặt, ánh mắt nhìn Quân lão gia như có tia lửa. Chẳng qua có đám trẻ ở đây nên ông không tiện nổi giận, chỉ biết nhận một bụng lửa.
" Chi Chi, cũng muộn rồi chúng ta đi thôi." Hoàng lão gia không muốn ở đây nữa. Nếu không cháu gái đơn thuần của mình sẽ bị hai con sói xấu bụng này tha đi mất.
Trong mắt Hoàng lão gia, bất kể Quân lão gia già rồi mà như trẻ con hay Quân Hạo Kiện dịu dàng thì là một đám bụng dạ đen tối y như nhau.
" Đừng mà, sắp đến giờ cơm rồi, ăn xong hẳng đi. Lát ăn cơm xong tôi bảo Hạo Kiện đưa hai người về." Quân lão gia ra sức giữ người.
Hoàng lão gia đi hay ở ông không quan tâm. Nếu như Hoàng Yến Chi đi rồi thì cháu trai ông vun đắp tình cảm với ai đây.
Mà Hoàng lão gia đã biết được ý đồ của Quân lão gia rồi thì sao có thể cho ông ấy cơ hội chứ. Bèn nắm tay Hoàng Yến Chi đi.
" Thằng nhóc thối, còn không mau tiễn ông Hoàng đi." Nhìn hai ông cháu nhà họ Hoàng nhanh chân bỏ đi, lại nhìn cháu trai mình đứng yên đó thì ông lại tiếc rèn sắt không thành thép.
Đến lúc này rồi, Quân Hạo Kiện sao không biết ý đồ của ông mình được. Nhìn dáng vẻ vừa rồi Hoàng lão gia cũng đã nhìn ra được.
" Ông nội." Quân Hạo Kiện bất đắc dĩ nói.
" Ông nội gì mà ông nội, còn không mau đi đi." Quân lão gia hừ lạnh.
" Ông nội, năm nay em ấy chỉ có 22 tuổi thôi, cháu trai của ông đã 32 tuổi rồi, ông không sợ người ta nói cháu ông là trâu già thích gặm cỏ non sao."
Quân lão gia không hề sợ, chỉ e là ông còn có thể kiêu ngạo mà nói rằng: Cháu tôi gặm cỏ non là nó giỏi, mấy người có giỏi thì gặm một đứa cho tôi xem nào.
" Hai mươi hai thì đã sao, con bé đang học năm cuối rồi. Nếu không phải cháu chậm chạp không chịu kết hôn sinh con thì ông có cần gấp gáp như vậy hả. Nói nhảm ít thôi, nhanh đi tiễn ông Hoàng đi." Đôi mắt hổ của Quân lão gia chừng lên.
Quân Hạo Kiện đành chịu, bèn cất bước đuổi theo..
May mà Đại Viện khá rộng lớn, hai nhà không xa nhau lắm. Một phần cũng là Hoàng lão gia già rồi nên không đi nhanh được nên anh nhanh chóng theo kịp.
" Ông Hoàng, tính tình của ông nội cháu là vậy, ông đừng trách." Quân Hạo Kiện đuổi theo tới rồi nói.
Hoàng lão gia bực bội ông già họ Quân kia ghép đôi lung tung, nhưng Quân Hạo Kiện lớn lên dưới mắt ông, nên ông rõ tính cách thế nào.
Với lại Quân lão gia là chiến hữu củ của ông thật, bây giờ Quân Hạo Kiện nói như thế chút lửa giận còn sót lại trong lòng cũng biến mất.
" Bạn bè với nhau bao năm rồi, làm gì có ai hiểu rỏ ông già ấy như ông chứ, không sao, cháu về đi."
" Cháu đưa ông về nhà trước."
Hoàng lão gia xua tay: " Không cần đâu, cũng chẳng còn mấy bước nữa, trong Đại Viện này có thể xảy ra chuyện gì hay sao."
Cuối cùng, Quân Hạo Kiện vẫn đưa Hoàng lão gia và Hoàng Yến Chi về nhà.