Trương Linh sửng sốt. Vệ Huy lại tiếp tục giải thích.
“Cô ấy là bạn hợp tác làm ăn, chúng tôi đang nói chuyện công việc thì có người chạy đến va phải cô ấy, khiến cô ấy suýt ngã sấp xuống, nên tôi mới đưa tay kéo lại.”
Cuối cùng Trương Linh cũng hiểu Vệ Huy đang giải thích chuyện vừa rồi với cô, nhưng sao anh ta phải giải thích? Có điều không hiểu sao nghe thấy lời giải thích của Vệ Huy, cảm giác bực bội trong lòng cô liền biến mất.
“À.” Trương Linh không biết nên nói cái gì, đôi mắt hiện vẻ ngại ngùng vì đã hiểu lầm Vệ Huy.
Chỉ vậy thôi? Vệ Huy nhìn cô, cặp mắt đào hoa chứa vẻ không tin nổi. Cô đã hiểu lầm anh ta, bây giờ anh ta đã giải thích rõ, chẳng lẽ Trương Linh không nên xin lỗi anh ta sao?
“Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Trương Linh đứng dậy định đi.
“Này, con bé thối tha!” Vệ Huy gọi cô lại.
Trông thấy ánh mắt nghi ngờ của Trương Linh, Vệ Huy càng cảm thấy buồn bực hơn, xua xua tay: “Đi mau, đi mau, đừng đứng đây chướng mắt tôi.”
Trương Linh bĩu môi, nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu rồi mở cửa đi ra ngoài. Cái người này đúng là bị bệnh, kéo cô đến đây chỉ để nói một câu như vậy, bây giờ còn ra vẻ như cô bám lấy anh ta. Vừa ra boong thuyền, Trương Linh đã thấy Hoàng Yến Chi đang tìm mình.
“Yến Chi.” Trương Linh chạy chậm đến chỗ cô.
Hoàng Yến Chi nhìn theo hướng Trương Linh chạy lại, đáy mắt hiện vẻ nghi ngờ: “Cậu đi đâu thế?”
“Vừa rồi ăn nhiều nên khó chịu, tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi.” Trương Linh cười hì hì, không nói mình và Vệ Huy vừa ở cùng nhau.
Hoàng Yến Chi cũng không hỏi nhiều mà chỉ nói: “Còn một lúc nữa thuyền mới cập bến, tớ lên tầng nghỉ ngơi một lát, cậu thì sao?”
“Tớ đi cùng cậu.”
Hoàng Yến Chi gọi cho Bùi Ninh Hân, ba người cùng nhau lên tầng hai tìm phòng nghỉ ngơi. Trong phòng có giường, Hoàng Yến Chi hơi mệt nên chỉ nằm một lát đã ngủ luôn.
Đến lúc Hoàng Yến Chi dậy thì thuyền đã cập bờ, thì ra trời đã rạng sáng. Hoàng Minh Dạ vốn đang định đánh thức cô, nhưng thấy cô đã tỉnh liền thu cánh tay về: “Tỉnh rồi thì dậy đi, về khách sạn ngủ tiếp.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, vừa thức dậy nên mắt vẫn hơi mơ màng. Cô bèn ngồi một lát, đợi tỉnh táo rồi mới theo Hoàng Minh Dạ đi ra ngoài.
“Tiểu Linh và Ninh Hân đâu?” Hoàng Yến Chi không có thấy hai người kia nên hỏi.
“Lúc thuyền cập bến, anh bảo bọn họ đi trước rồi.”
Hoàng Yến Chi nghe vậy thì không nói gì nữa.
Về đến phòng khách sạn, Hoàng Yến Chi tắm rửa xong thì lấy điện thoại ra xem giờ. Đã 1 giờ đêm rồi, vừa mới ngủ một lát nên bây giờ cô ngủ lại không được.
[Ngủ chưa?] Cô gửi tin nhắn cho Quân Hạo Kiện trên wechat vào account mà anh đã tạo lúc về lần trước.
[Sao khuya rồi mà chưa ngủ?] Quân Hạo Kiện trả lời ngay.
Hoàng Yến Chi cười cười, gọi điện thoại cho anh.
“Yến Chi.”
“Vâng.”
“Sao còn chưa ngủ?” Hai người đồng thanh hỏi, sau đó vẻ mặt đều hiện ý cười.
“Vừa đi tiệc cuối năm của công ty anh trai về, trên đường về có ngủ một giấc nên bây giờ không buồn ngủ.” Hoàng Yến Chi giải thích.
“Tiệc cuối năm vui không?”
Thẩm Thanh Lan: “Cũng tạm được, có điều…” Cô chợt đổi giọng, “Gặp vài chuyện thú vị.”
“Oh?” Quân Hạo Kiện hứng thú hỏi: “Chuyện thú vị gì?”
Hoàng Yến Chi đảo tròn mắt: “Đợi em xác minh được thì sẽ nói cho anh biết.”
Quân Hạo Kiện không hỏi thêm nữa, cười cười đổi chủ đề: “Lần này không về mua sắm đồ Tết với em được rồi.” Giọng anh đầy tiếc nuối. Anh vốn định tranh thủ về sớm một chút, nhưng trong quân đội quá nhiều việc nên anh hoàn toàn không đi được. Với lại, mọi người đều nghỉ vào ngày 28, anh nghỉ sớm cũng không ổn.
Hoàng Yến Chi lại không có vấn đề gì: “Em đã nói với dì Triệu rồi, ngày mai sẽ đi mua đồ Tết với dì.” Nghĩ một lát, cô lại kể chuyện cô dùng 8 triệu để mua một quán trà với Quân Hạo Kiện
Quân Hạo Kiện nghe vậy chỉ nói: “Em thích là được rồi.” Giọng nói không hề bất mãn vì chuyện Hoàng Yến Chi vung tay một cái đã mất 8 triệu. Như thể trong mắt anh, 8 triệu và 80 đồng chẳng khác gì nhau cả.
“Em mở quán trà, người vui nhất có lẽ là hai ông.”
Nghe Quân Hạo Kiện nói, Hoàng Yến Chi khẽ cong môi. Hoàng lão gia và Quân lão gia đều yêu trà, có nghiên cứu về trà đạo. Nghệ thuật trà đạo của Hoàng Yến Chi cũng là do Hoàng lão gia và Quân lão gia cùng dạy.
Cô biết quán trà đó là do Hoàng lão gia dẫn đến.
“Không có cảm nghĩ gì về hành vi tiêu tiền như nước của em sao?” Hoàng Yến Chi trêu chọc.
Quân Hạo Kiện dịu dàng cười, nói bình thản như nước chảy mây bay: “Anh là chồng em, vợ tiêu tiền của chồng là chuyện đương nhiên. Anh đưa tiền cho em là để em tiêu.”
Hoàng Yến Chi nghe xong, tuy không nói gì nhưng đôi mắt đầy ý cười ấm áp.
“Em tiêu tiền như nước thế này, nếu cái nhà này bị em tiêu sạch thì làm sao bây giờ?”
“Cho dù có tiêu sạch thì anh cũng sẽ không để em chịu đói.” Quân Hạo Kiện trả lời tự nhiên, ý cười trong mắt cô lại càng rõ rệt hơn.
Hai người chỉ trò chuyện một lát, Hoàng Yến Chi đã thấy sắp đến 2 giờ rồi, bèn bảo anh nghỉ ngơi.
Hoàng Yến Chi vẫn không buồn ngủ, cũng không đọc sách như lúc ở nhà. Cô buồn chán nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà.
Nhớ lại cả đêm không thấy Hely đâu, lòng cô hơi lo lắng, bèn đứng dậy gọi điện thoại cho Hely thì không liên lạc được. Hoàng Yến Chi nhíu mày, gọi lại lần nữa nhưng vẫn không liên lạc được, đành phải thôi.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Yến Chi dậy sớm hơn thường ngày. Việc đầu tiên cô làm là gọi điện thoại cho Hely. Lúc này điện thoại mới kết nối, trò chuyện vài câu với Hely thì biết tối qua cô ấy về nhà sớm. Trong lòng Hoàng Yến Chi có cảm giác quái đản khó nói nên lời, nhớ đến ánh mắt như có như không mà cô cảm thấy tối qua.
“Hely, cậu… chú ý an toàn.” Cuối cùng, Hoàng Yến Chi cũng chỉ dặn dò một câu.
Ở đầu dây bên kia, Hely một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm một con dao găm. Lúc này, con dao kia đang đặt trên cổ một cô gái, trên môi cô nở nụ cười ấm áp, nhưng tay cầm dao không hề nhúc nhích, rõ ràng không hề nhìn người phụ nữ kia nhưng cô ta vẫn hiểu rằng chỉ cần cô ta dám cử động một cái, thì con dao đó sẽ không chút do dự cắt động mạch cổ của cô ta.
Hely cúp điện thoại, thấy cô ả kia đàng hoàng ngồi đó, không hề nhúc nhích, bèn rút dao lại, nhưng không cất đi mà cầm trong tay vuốt vuốt. Con dao sắc bén trong tay cô cứ như một món đồ chơi đang lóe lên, nhưng lại nghe lời lạ thường.
Khuôn mặt trẻ con của Hely nở nụ cười đáng yêu, nhưng ánh mắt nhìn người phụ nữ lại lạnh như băng: “Nói xem, tại sao lại theo dõi Hoàng Yến Chi?”
Cô ả kia có khuôn mặt phương Đông với đường nét xinh đẹp, nhưng rất lạ mặt. Lúc này, cô ta không hề có biểu cảm gì, nói đúng hơn là từ lúc bị Hely bắt đi tối hôm qua, vẻ mặt cô ta vẫn như thế. Dù Hely kề dao găm lên cổ cô ta, tính mạng cô ta đang nằm trong tay người khác, thì ánh mắt của cô ta vẫn không hề dao động.
“Xí, còn không nói? Cô cho rằng cô không nói thì tôi không còn cách nào?” Chẳng biết từ lúc nào, trên tay Hely có thêm một quả táo, dao găm bay múa trên đầu ngón tay cô. Chỉ một lát sau, một đóa hoa táo xinh đẹp đã nở rộ trên tay cô.
Hely nhìn đóa hoa táo, dường như rất hài lòng với tác phẩm này. Cô đặt nó sang một bên rồi lại cầm một quả táo khác, nhưng không gọt mà lại kề con dao đến sát mặt cô ả kia, chỉ còn cách một chút nữa là đã có thể chạm vào mặt cô ta. Cô ta thậm chí còn có thể cảm giác được sự lạnh lẽo trên mũi dao nhọn.
“Nếu con dao này khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô bị thương thì làm sao bây giờ?” Hely cười híp mắt hỏi.
Khuôn mặt cô ả kia hơi biến sắc, nhưng lại lập tức bình thường trở lại.
“Ái chà, không sợ cơ đấy! Cũng phải, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, cho dù hủy cả khuôn mặt thì chỉ cần phẫu thuật thôi là lại xinh đẹp, nhưng mà có được như khuôn mặt này hay không thì khó nói lắm.”
Thấy trong mắt cô ta chợt hiện vẻ hoảng loạn, Hely cười càng vui vẻ hơn, gí dao găm sát vào mặt cô ta hơn: “Đương nhiên, chỉ cần cô nói cho tôi biết tại sao lại theo dõi Hoàng Yến Chi, theo dõi rồi thì sẽ làm gì thì tôi sẽ tha cho cô, thế nào? Tôi là người rất dễ nói chuyện, lại còn nói được làm được. Cuộc mua bán này rất có lời, cô có muốn cân nhắc một chút không?”
Cô ả kia nhìn Hely, cuối cùng cũng nói câu đầu tiên, “Cô không quen biết Hoàng Yến Chi, tại sao phải giúp cô ta?”
“Muốn dụ tôi nói sao?” Hely cười khanh khách, dùng dao vỗ nhẹ lên mặt cô ta: “Tôi mà dễ dàng dính kế của cô như vậy, nếu bị người khác biết được thì mặt mũi Hely tôi còn giấu vào đâu được? Tôi khuyên cô đừng có giở trò với tôi, tốt nhất là nên thành thật nói cho tôi biết mục đích cô theo dõi Hoàng Yến Chi là gì.”
Cô ả kia nhìn thẳng vào Hely: “Tôi không theo dõi cô ta.”
“Chậc chậc chậc, vẫn không chịu nói thật.” Hely thở dài, đặt dao găm sang một bên, rồi tát mạnh vào mặt cô ta một cái. Sức cô khá lớn nên khóe môi cô ả kia liền rớm máu.
“Cô nghĩ tôi mù à?” Hely thổi thổi lòng bàn tay đỏ bừng, khuôn mặt trẻ con hơi hiện vẻ đau lòng. Da mặt cô ả này dày thật, tay cô đánh mà phát đau, sớm biết thế này thì rút giày ra đánh rồi.
Sắc mặt cô ả kia lúc này tái nhợt, mắt nhìn Hely như phun ra lửa.
Hely càng cười vui vẻ hơn: “Thế này thì đúng rồi, vẻ mặt như thế mới đúng, cái vẻ mặt vô cảm vừa rồi quả thật khiến tôi thấy không được tự nhiên.” Tôi còn tưởng là đang đối mặt với Tris chứ, cô nhỏ giọng thầm thì.
“Tôi nói tôi không theo dõi Hoàng Yến Chi, chỉ là cùng đường thôi.”
“Ôi chao, cô không muốn nói thật thì cứ đợi ở đây đi. Dù sao thì tôi cũng đang không có việc gì làm, phí thời gian cho cô cũng không tệ, có người trò chuyện cùng tôi mà.”
Sắc mặt cô ả kia càng khó coi, trong mắt hiện vẻ lo lắng không dễ phát hiện.
Còn Hely vẫn ung dung ngồi trên ghế sofa xem tivi. Đây là một phòng trong khách sạn nào đó ở Hoa Hạ cô ấy không về Thượng Nhã Uyển vì sợ Hoàng Yến Chi đột nhiên đến tìm.
Cô ả này theo dõi Hoàng Yến Chi đã một ngày, nếu không phải Hely trùng hợp tìm cô có việc thì đã chẳng phát hiện ra. Nếu không phải vì theo dõi cô ả này thì Hely cũng đã không xuất hiện trong bữa tiệc cuối năm của tập đoàn Minh Chi. Cô vốn định giải quyết cô ta trong bữa tiệc luôn, nhưng vừa lên thuyền đã mất dấu cô ta, cô phí rất nhiều sức mới bắt lại được.