Tình trạng của Liễu Dung Nghiên hết sức nguy kịch, giả dụ chỉ cần được đưa đến bệnh viện chậm thêm một phút thì tính mạng của cô e rằng đã không giữ nổi nữa.
Bác sĩ điều trị chính và bác sĩ Jemy được mời từ Paris cũng phải lắc đầu không dám chắc chắn việc cô có vượt qua được hay không.
Phó Liên Ngạo đứng im bất động bên ngoài, nhìn cô chăm chú thông qua lớp cửa kính cách ly. Hai người, hai trái tim, một tình yêu lại như bị vận mệnh, bị thế giới này chia cắt, xa rời.
Hơi thở của cô yếu ớt vô cùng, thậm chí không biết bao nhiêu lần phải chuyển vào phòng cấp cứu. Bệnh viện mở cuộc họp khẩn, điều động cả bác sĩ tài giỏi nhất của bệnh viện hiện đang công tác tại Tokyo quay trở về.
Nước da của Liễu Dung Nghiên trắng bệch, nằm trên giường bệnh không hề cử động. Nếu không nhờ các chỉ số trên máy monitor thì có lẽ sẽ chẳng ai tưởng tượng đây là một người còn sống. Xung quanh cô đều là những thiết bị máy móc y tế và cả những sợi dây đủ màu sắc, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Dường như Phó Liên Ngạo không hề mỏi mệt, cứ đứng đó như một pho tượng sống, cách một lớp kính dõi theo cô gái của anh.
Cô gầy quá!
Bác sĩ nói với thể trạng của cô e rằng không chống chịu được hết đêm nay. Cô bé của anh đã tự làm tổn thương bản thân như thế nào, dày vò mình ra sao, uống rất nhiều thuốc an thần và thuốc chống hoang tưởng. Cô bé của anh, vì anh mà không tiếc hành hạ bản thân mình.
Mọi thứ xung quanh anh lạnh lẽo, mặt đất lạnh lẽo, không khí lạnh lẽo, ngay cả cơ thể anh lúc này cũng không khác gì một tảng băng di động.
Bàn tay anh miết nhẹ lên cửa kính, ánh mắt cuộn trào đau đớn mãnh liệt, trái tim anh tê dại, không ngừng run rẩy.
Nghiên Nghiên, cầu xin em! Xin em hãy tỉnh lại, xin hãy cứu rỗi cuộc đời anh!
Hai tuần sau…
Liễu Dung Nghiên đã qua được giai đoạn nguy hiểm nhất. Các bác sĩ thành công cứu cô ra khỏi tay của tử thần nhưng lại không cách nào đưa cô ra khỏi ác mộng của chính cô.
Thân thể cô đầy vết thương, là những vết cắt của thuỷ tinh lên bàn chân, trên trán quấn dải băng gạc màu trắng tinh. Trên tay cô không lúc nào không có mũi tiêm cắm vào, sắc da nhợt nhạt càng khiến mạch máu xanh tím của cô hiện lên rõ hơn.
Phòng hồi sức cấp cứu cho phép người nhà thăm bệnh trong thời gian quy định. Phó Liên Ngạo chưa từng rời khỏi nửa bước.
Cái ngày các bác sĩ thông báo gia đình được phép vào chăm sóc bệnh nhân. Họ sẽ mãi không quên được cảnh Phó Liên Ngạo quỳ xuống cầu xin họ cho phép anh ở bên cô, đừng đuổi anh ra ngoài.
Phó Liên Ngạo của lúc ấy trông vừa nhếch nhác vừa thảm hại lại suy sụp đến cùng cực. Trong mắt anh không có lấy một tia sáng, dường như việc được ở bên cô lúc ấy mới chính là mục đích sống của anh.
Cuối cùng, Phó Liên Ngạo cũng thành công được chăm sóc cho cô gái mà anh yêu thương.
Tịch Nhã Hy nhẹ nhàng mở cửa bước vào, nhìn bờ vai vô lực còng xuống của anh, lại nhìn đến bàn tay chưa từng có một giây phút rời khỏi chị gái của cô. Rốt cuộc, Tịch Nhã Hy cũng phải thừa nhận lời Nhiếp Trầm nói là đúng.
Mọi người đều đang bận rộn cho quỹ đạo công việc của mình, ngay cả ba mẹ của cô cũng đang dần thoát khỏi nỗi đau từ việc cô hôn mê không tỉnh. Chỉ có Phó Liên Ngạo chưa từng ngừng chờ đợi, ngừng đau đớn, ngừng buông xuôi. Anh xem chị cô là tất cả mọi thứ, giống như chỉ cần nhìn thấy nhịp thở đều đặn của chị cũng đủ tiếp thêm cho anh sức mạnh.
Hai tuần nay, Phó Liên Ngạo đã ngất xỉu ba lần, bởi vì anh hoàn toàn không ăn bất kỳ thứ gì. Nỗi đau của tinh thần dày vò cộng thêm việc nhịn đói khiến anh trở nên vô cùng xanh xao.
Tịch Nhã Hy bước tới gần, giọng điệu có vẻ hoà hoãn hơn trước: “Anh đã không ăn nhiều ngày rồi, để em trông chị ấy. Anh mau ra ngoài ăn chút gì đi!”
Phó Liên Ngạo không có chút phản ứng nào, chỉ có bàn tay đặt nhẹ lên chóp mũi của cô. Khi thấy cô vẫn còn đang thở đều, anh mới thở ra nhẹ nhõm.
Mọi thứ xung quanh không được anh để tâm, cho dù là ông nội hay chị gái của anh cũng không khuyên được. Anh đã ngăn cách thế giới của anh với tất cả, chỉ có cô gái trên giường được bước vào.
Bàn tay cô đầy vết kim tiêm được anh nắm chặt, nước mắt anh rơi xuống qua khẽ hở của ngón tay cô.
Nặng nề, đau đớn!
Phó Liên Ngạo cúi thấp đầu, tháo dỡ lớp vỏ nguỵ trang của bản thân. Trong mắt anh không có lấy một tia sáng, vừa tối tắm vừa lạnh lẽo, tất cả sinh khi đều theo cô mà biến mất.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, như sợ cô đau, động tác dịu dàng lại cẩn thận từng chút một.
Bảo bối của anh, cô gái bé nhỏ của anh đã phải sợ hãi, tuyệt vọng đến cỡ nào.
Cô bé của anh sợ đắng ra sao, anh dĩ nhiên biết rõ. Vậy mà vì anh, cô đã phải uống nhiều thuốc đến vậy.
Anh vùi mặt vào tấm chăn đắp trên người cô, cổ họng khàn đặc phát ra tiếng: “Vợ ơi, anh xin lỗi.”
Anh sai rồi, lẽ ra anh nên dũng cảm, anh không nên đẩy em ra xa.
Vợ ơi, chỉ cần em tỉnh lại, cho dù phải trả giá bằng tất thảy những gì anh có, anh cũng bằng lòng. Phó Liên Ngạo chỉ cần Liễu Dung Nghiên mà thôi.