Liễu Dung Nghiên gọi lại cho anh nhưng mãi không thấy ai trả lời. Biết rõ anh đã giận nên cô cũng không muốn làm phiền anh nữa, chỉ đành đợi đến khi về nước dỗ dành anh thôi.
Ngồi trên máy bay, tâm trạng cô vẫn luôn trong trạng thái không yên. Sợ rằng anh suy nghĩ nhiều cũng sợ không thể dỗ anh nguôi giận.
Cô gái ngồi cạnh cô nhìn gương mặt thấp thỏm của cô hỏi: “Chị Nghiên, chị có chuyện gì sao ạ?”
Cô đáp: “Chỉ là có chút vấn đề nhỏ thôi.”
Thấy cô không muốn tiết lộ, cô gái cũng không tò mò quá nhiều.
Chỉ là chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên, mất bình tĩnh của cô nên có chút bất ngờ.
Tập đoàn Phó Hoằng.
Các nhân viên làm việc với một tâm thế kinh hãi tột độ, sắc mặt người nào người nấy đều tái mét, lộ rõ sự sợ hãi và hoang mang.
Tiếng đập phá đồ đạc bên trong phòng phó giám đốc liên tục vang lên. Phòng thư ký không ai dám bước lên mở cửa, cũng không có gan hỏi thử chuyện gì đã xảy ra.
Thư ký Trần tay run cầm cập, nói: “Có nên vào trong xem thử không?”
Đồng nghiệp bên cạnh đá chân anh ta, giọng điệu nghiêm trọng, cảnh cáo: “Cậu điên đấy à! Boss đang tức giận, trừ khi cậu muốn chết nếu không thì đừng bén mảng đến.”
Cô ta chỉ cần nhớ tới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của anh khi nhìn tên giám đốc phòng kinh doanh lúc hắn bàn luận về thiếu phu nhân thì cũng đủ rợn người rồi.
Phó Liên Ngạo mặc dù lạnh lùng ít nói nhưng chưa bao giờ để cảm xúc của mình lấn át lý trí, mất kiểm soát như vậy.
Sự việc ngày hôm nay ắt hẳn là có liên quan đến thiếu phu nhân.
Đúng là yêu đến điên cuồng, tình yêu quá đáng sợ và chiếm hữu.
Diệp Mộc Ánh nghe tin báo từ thư ký của anh thì ngay lập tức khoác áo chạy đến. Cửa phòng vừa mở, cảnh tượng bên trong khiến cô ấy giật mình, suýt nữa đã hét lên.
“Anh ba, anh bình tĩnh lại đi!”
Phó Liên Ngạo thậm chí không ngẩng đầu lên, máu tươi chảy xuống từ mu bàn tay của anh, lòng bàn tay là mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào.
Đôi mắt anh u ám xám xịt, thanh âm lạnh thấu xương: “Cô ấy thân thiết với người khác.”
Diệp Mộc Ánh nhíu chặt mày, đột nhiên không biết nên nói thế nào cho phải.
Tính cố chấp và chiếm hữu của anh bạn bè thân thiết ai ai cũng biết. Một khi đã yêu sâu đậm một người thì chính là cả đời không buông.
Mối tình đầu của anh chưa bao giờ là Viên Tuệ, cô ta chỉ đơn giản là người anh muốn trả ơn, có chút cảm tình.
Anh ba của cô đã từng nghĩ cả đời sẽ không rung động với ai, nếu lựa chọn đối tượng kết hôn thì có thể chọn Viên Tuệ.
Nhưng giờ đây, trái tim anh đã thuộc về chị dâu rồi.
Diệp Mộc Ánh cầm hộp y tế, băng bó vết thương ở tay cho anh. Cô nhẹ giọng nói: “Anh ba, chị dâu phải có không gian riêng của chị ấy. Anh đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy.”
Không tốt cho anh, càng khiến chị dâu cảm thấy gò bó và khó chịu.
Nếu một ngày nào đó, chị ấy không chịu nổi lồng giam vô hình của anh thì phải làm sao đây?
Bọn họ là người thân của Diệp Mộc Ánh cô, làm sao cô nỡ để họ tổn thương lẫn nhau được.
Phó Liên Ngạo cố giữ cho mình sự bình tĩnh, giọng anh khàn đặc, khe khẽ nói: “Ánh Ánh, anh không thể chấp nhận việc người khác gọi cô ấy thân mật như thế.”
“Anh biết, là do anh phản ứng thái quá. Nhưng thật sự anh rất sợ cô ấy chưa đủ yêu anh.”
Anh đã cho người điều tra, người đàn ông trong cuộc gọi kia đã từng theo đuổi vợ của anh trong thời gian dài. Gia thế của cậu ta rất tốt.
Nếu có một ngày cô biết được quá khứ của anh, thân phận dơ bẩn của anh. Liệu cô sẽ phản ứng thế nào?
Mộc Ánh ngồi xuống, nhìn anh rồi thở dài, đứng ở vị trí trung lập để lên tiếng: “Anh ba, trong tình yêu đôi lúc cần có sự cuồng nhiệt và cố chấp. Nhưng nếu quá mức kiểm soát sẽ khiến đối phương rất khó chịu.”
“Anh nghĩ chị ấy không đủ yêu anh tức là đang nghi ngờ tình cảm của chị ấy. Nếu chị ấy biết được thì sẽ có cảm giác gì đây?”
Cô dừng một chút, lại nói: “Anh không cần phải để ý đến chuyện kia. Em tin chị dâu không phải là loại người vì quá khứ của người khác mà thay đổi thái độ. Em cũng tin chị ấy yêu anh.”
Phó Liên Ngạo rũ mắt, lòng nặng trĩu: “Không phải anh không tin cô ấy.”
Giọng anh vừa mệt mỏi vừa uể oải, giống như một sợi dây bị kéo căng ra đến cực hạn, khàn đục sầu não.
Diệp Mộc Ánh nhìn cũng thấy xót xa.
“Em đặt vé máy bay cho anh nhé?” Cô lướt lướt điện thoại, cam tâm làm dây nối cho đôi vợ chồng này: “Không yên tâm thì đuổi theo, anh thấy tên nào bén mảng lại gần chị dâu thì dạy dỗ hắn.”
Ở một chỗ đau lòng, bi thương, lo lắng không phải là cách. Đã yêu thì phải dốc lòng vì đối phương, cứ lo sợ không thôi làm gì chứ?
Trong tình yêu, càng yêu bao nhiêu, càng bất an việc đối phương không yêu mình thì càng phải mặt dày lên. Không thể lúc nào cũng dè dặt, thận trọng, yêu đương điên một chút thì có sao đâu.
Nguyên nhân dẫn đến việc tái phát bệnh tâm lý của anh là chị dâu. Đây cũng không phải chuyện gì xấu, không hành động quá khích là được.
Lời của tác giả: Xin hãy cứu tương tác của bộ truyện này, hãy phá giải lời nguyền flop giúp tui điii