Hai người cùng nhau ăn hết số xiên cá viên, ăn xong thì anh nhanh tay nhanh chân dành hết chén đĩa về phía mình, vui vẻ rửa sạch chúng.
Thím Trần rất hiểu ý cậu chủ, đã sớm phân phó cho những người làm khác tuyệt đối không được đi vào nhà, nên về phòng nghỉ ngơi sớm. Mà những người khác lại cực kì yêu thích cô, cảm thấy việc này có ích cho quan hệ của cậu chủ và cô chủ thì liên tục gật đầu.
Nếu hỏi Liễu Dung Nghiên có thắc mắc về việc này hay không, dĩ nhiên là có. Nhưng mỗi lần cô hỏi, Phó Liên Ngạo chỉ trả lời qua loa lấy lệ.
Lúc đó anh đã nghĩ gì nhỉ?
Đâu ai mặt dày đến mức nói rõ nguyên nhân là vì muốn thân mật với vợ nên đề nghị người làm trong nhà tránh xa khu vực của hai vợ chồng chứ?
Sau khi xác định xong lựa chọn của cô vợ nhỏ, Phó Liên Ngạo ra vào phòng cô rất tự nhiên. Anh thậm chí không thèm giở trò để lấy lòng thương của cô nữa.
Liễu Dung Nghiên không phải thiếu nữ thường xuyên thẹn thùng gì cả. Hai người là vợ chồng, hơn nữa đã có tình cảm với anh thì không cần tránh né.
Đôi vợ chồng trẻ ôm nhau ngủ đến sáng.
Phó Liên Ngạo dậy rất sớm, ngắm nhìn cô gái bé nhỏ trong lồng ngực.
Đây là tâm can bảo bối của anh, là cô gái anh muốn dốc hết tấm lòng để yêu thương và bảo vệ.
Cô là bé mèo tinh ranh thông minh, nhưng cũng là bé thỏ con đáng yêu dễ mềm lòng, bị anh tính kế cũng không biết.
Khi Liễu Dung Nghiên thức dậy đã là bảy giờ sáng. Cô theo bản năng sờ đến bên cạnh, phát hiện anh đã không còn ở đó.
Giờ này hẳn là đã đi làm từ sớm rồi, anh phải đến tập đoàn để chuẩn bị đón tiếp đối tác nước ngoài.
Liễu Dung Nghiên vươn tay, xoay người mấy lần rồi đứng dậy. Cô phát hiện có một giấy ghi chú màu xanh ở trên bàn, nét chữ có chút quen mắt.
Anh đã để lại lời nhắn cho cô, căn dặn một vài điều, nét bút có chút xiên vẹo, có lẽ là do viết trong lúc vội. Trong giấy ghi chú, anh viết: "Vợ yêu nhớ ăn sáng đầy đủ, trái cây anh đã gọt sẵn bỏ vào ngăn mát tủ lạnh rồi, nhớ đừng dùng điện thoại nhiều quá tránh ảnh hưởng đến mắt. Khoảng thời gian này gần đến kì sinh lý của vợ nên vợ đừng uống nước đá hay ăn đồ chua nhé."
Cô cầm tờ giấy xinh xắn trong tay, khóe miệng vô thức cong lên.
Liễu Dung Nghiên vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi thay một bộ quần áo mới, dự định sẽ về thăm ba mẹ.
Sau ngày cô kết hôn, hai vợ chồng lớn tuổi cũng dắt tay nhau đi du lịch ở Pháp nên cô chẳng có cơ hội để gặp mặt. Mà anh trai cô thì quá bận rộn với công việc.
Chín giờ sáng, tài xế đã chở Liễu Dung Nghiên đến cổng nhà họ Liễu.
Biệt thự được xây dựng theo phong cách cổ điển, xung quanh có rất nhiều cây cối, không khí thoáng đãng trong lành.
Nơi đây là nơi sinh ra và trưởng thành của cô, có tên là Tuyết Hiên Viên.
Gác cổng nhìn thấy cô thì vui mừng không thôi, vội vàng mở cửa, cũng không quên gọi điện thông báo cho những người làm khác biết để chuẩn bị.
Liễu Dung Nghiên ra hiệu cho mọi người đừng nói gì cả, cứ làm việc như bình thường.
Cô gái nhỏ quay trở về nhà thì thay đổi thành một con người khác, rất tinh nghịch mà rón rén đi vào trong. Cô muốn tạo cho ba mẹ sự bất ngờ lớn.
Nhưng chưa đi được vài bước, thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy ba mẹ thì một giọng nói nghiêm khắc và quen thuộc của Liễu Thừa An vang lên: "Con còn muốn bày trò gì nữa đây?"
Liễu Dung Nghiên biết trên đời này không thể có người qua mắt được ba mình. Nhưng vẫn không hết buồn vì kế hoạch bị đổ bể.
Cô nhanh chóng lấy lại nụ cười, thân thiết chạy đến ôm ba mình: "Ba ơi, con nhớ ba nhiều lắm!"
Liễu Thừa An trông có vẻ là một người cứng nhắc nhưng yêu thương và cưng chiều đứa con gái này vô cùng.
Bao nhiêu ngày không gặp lại, chỉ có vợ ông biết ông có bao nhiêu phần nhớ cô. Nhớ đến nỗi mỗi đêm đều không thể ngủ ngon giấc.
"Đứa bé này, đã lớn thế này rồi sao vẫn như con nít thế hả?"
Nghe như lời trách mắng nhưng sâu trong đôi mắt đã đầy nếp nhăn kia lại thấp thoáng ý cười.
Liễu Dung Nghiên cười ngọt ngào, cô ôm ông, nũng nịu nói: "Có lớn cũng là đứa bé của ba mà."
Người cha già cười hiền từ, sờ nhẹ đầu cô: "Ở bên đấy sống có tốt không con? Liên Ngạo thằng bé có đối xử lạnh nhạt với con không?"
Thật ra ông rất sợ bản thân mình đã lựa chọn tin tưởng sai người mà đẩy con gái vào con đường không thể cứu vãn.
Phó Liên Ngạo và ông tiếp xúc với nhau đã lâu, ông tin tưởng phẩm chất và đạo đức của anh nhưng lòng người cũng không thể nào biết rõ được.
Thấy con gái không trả lời, trong mắt ông là đang biểu hiện sự tủi thân và buồn bã. Liễu Thừa An vỗ vai cô, dùng giọng điệu chắc nịch và kiên định mà nói: "Nếu nó không tốt với con thì ly hôn. Ba mẹ và mọi người luôn ở bên con, đừng để bản thân chịu thiệt thòi."
Đứa bé này là con gái duy nhất của ông. Năm đó là do vợ ông chịu đựng bao khó khăn mới sinh ra được.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!