Một tuần sau khi hôn lễ thế kỉ của người thừa kế nhà họ Phó và cô con gái duy nhất của Bộ trưởng Ngoại giao Liễu Thừa An được tổ chức, thông tin về cuộc liên hôn này vẫn chưa hề lắng xuống.
Không chỉ các phương tiện truyền thông gắng sức tìm hiểu để đưa tin, lên bài, mà fan hâm mộ của Liễu Dung Nghiên cũng bắt đầu hành động. Tiểu sử, sự nghiệp của Phó Liên Ngạo được đào bới gần như toàn bộ. Fan của cô không quá vừa ý với cuộc hôn nhân này, chỉ xét riêng về việc Phó Liên Ngạo đã từng có mối tình sâu đậm kéo dài bảy năm với cô gái khác cũng đủ khiến họ không yên tâm về hạnh phúc tương lai của Liễu Dung Nghiên.
Mà cũng có những ý kiến chỉ trích cô, cho rằng sự xuất hiện của Liễu Dung Nghiên đã phá hoại tình yêu của nàng Lọ Lem và chàng Hoàng tử.
Mạng xã hội đang loạn cào cào vì cô nhưng cô lại chẳng mảy may quan tâm. Nói chính xác hơn là Liễu Dung Nghiên không hề biết việc chồng của mình đang bị các fan chê bai không thương tiếc. Bởi vì, Liễu Dung Nghiên đang bận bịu với luận văn thạc sĩ và sự kiện kỉ niệm bốn mươi bảy năm thành lập trường.
Đại học S là ngôi trường cô gắn bó suốt hai năm trước khi sang Mỹ du học. Mới đây, hiệu trưởng của trường đã đặc biệt gửi thư mời cô làm khách quý tới lễ kỉ niệm, đồng thời là người trao học bổng cho các tân sinh viên.
Nhận được lời mời, Liễu Dung Nghiên lập tức đồng ý ngay, còn trở thành trưởng ban hậu cần của buổi lễ.
Cô dậy từ rất sớm, sớm hơn bình thường một tiếng đồng hồ. Liễu Dung Nghiên tất bật chuẩn bị đồ ăn cho một ngày của Phó Liên Ngạo, sau đó lên phòng tắm rửa và thay quần áo. Liễu Dung Nghiên chọn cho mình bộ đồ khá đơn giản và lịch sự. Áo sơ mi màu xanh dương đi kèm là chân váy màu trắng. Mái tóc vàng được búi thấp, có một vài sợi tóc tùy ý rơi xuống hai bên sườn mặt.
Liễu Dung Nghiên viết lên giấy note lời nhắn cho Phó Liên Ngạo, nhắc anh nhớ mang theo bữa trưa tới tập đoàn. Cô chào hỏi người làm trong nhà rồi lái xe rời khỏi biệt thự.
Khi cô đến trường học, công tác chuẩn bị đã đến giai đoạn cuối cùng. Những hàng ghế thẳng tắp, xếp ngay ngắn không lệch đi dù một chút. Một số thành viên trong đội hậu cần đang gấp rút hoàn thành nhiệm vụ.
Hiệu trưởng vừa nhìn thấy cô đã vội đi tới, sự vui vẻ trên mặt cũng không có ý che giấu, ông niềm nở chào hỏi cô: "Dung Nghiên đến rồi đấy à? Mau vào hội trường đi em!"
Liễu Dung Nghiên cúi đầu chuẩn góc 90 độ, lễ phép đáp lời: "Em chào thầy ạ!"
Tất cả những sinh viên khác khi nhìn thấy cô đều vô cùng kích động. Danh tiếng và độ hot của Liễu Dung Nghiên từ trước tới nay là điều không phải bàn cãi. Ngoại hình xuất chúng, tài năng cũng hơn người, thật sự là một cô gái hoàn hảo không có chỗ nào để chê.
Nếu không phải thầy hiệu trưởng đang đứng cạnh cô, có lẽ đã có hàng trăm học sinh chạy tới để tỏ lòng yêu thích với cô.
Lúc Liễu Dung Nghiên được thầy hiệu trưởng dẫn vào hội trường, xung quanh bất chợt yên lặng. Các sinh viên vốn đang náo loạn cũng đã ổn định chỗ ngồi ngay ngắn.
Cô gái tiến lên bục phát biểu, cầm micro, một giọng nói nhẹ nhàng và trong trẻo vang lên trong không gian rộng lớn: "Xin chào mọi người, tôi là Liễu Dung Nghiên. Hôm nay, tôi rất vinh dự khi được trở thành đại diện của hội cựu học sinh phát biểu tại lễ kỉ niệm bốn mươi bảy năm thành lập trường."
Ngay khi cô vừa nói xong, xuất hiện vô số những tiếng vỗ tay tràn đầy hứng thú và vui vẻ. Các sinh viên trong trường nhìn cô với ánh mắt si mê và thán phục.
Tiết trời đầu thu không quá lạnh, bộ đồ đơn giản trên người cũng chẳng thể che giấu đi nét đẹp của cô. Tướng mạo của cô là kiểu điển hình cho những tiểu thư nhà quyền quý nhưng lại hơn hẳn những cô gái kia một bậc khí chất.
"Chủ đề hôm nay tôi muốn nói đến là "sống và tồn tại". Theo các bạn ở đây, con người chúng ta nên sống hay tồn tại trên cuộc đời này?"
Ánh mắt của cô luôn hướng thẳng tới sự đánh giá và quan sát của những người phía dưới mà không hề trốn tránh.
Những tiếng bàn luận sôi nổi và tranh cãi nảy ra. Đám đông chia làm ba phe, không ngừng thể hiện ý kiến của bản thân là đúng đắn.
Liễu Dung Nghiên nhìn họ một lúc lâu rồi mới lên tiếng bày tỏ quan điểm của mình.
"Tôi đã từng có một quãng thời gian từ bỏ việc học. Tôi cảm thấy nó áp lực vô cùng, tôi chẳng thể kiên trì. Tôi thỏa mãn với thành tích và chỉ muốn tồn tại như bao người khác trên đời. Nhưng một chuyến đi đã thay đổi toàn bộ suy nghĩ của tôi. Đoàn thiện nguyện của tôi đã tới Châu Phi, một vùng đất chỉ có thể hình dung bằng những từ như: nghèo đói, hoang tàn và lạc hậu.
Những đứa trẻ ở đấy còn chẳng được trải qua một ngày đi học chứ đừng nói đến việc được đi học. Có một cậu bé mắc bệnh ung thư ở đó đã nói với tôi rằng: "Cô ơi, con không muốn ở đây, con không muốn chết. Con muốn trở thành một bác sĩ vĩ đại và cứu giúp mọi người.
Các bạn đang tranh luận giữa sống và tồn tại, vậy liệu bạn hiểu gì về hai từ tưởng chừng giống hệt nhau về nghĩa này? Đối với tôi, con người cần phải sống, phải sống chứ không được phép chỉ tồn tại. Cành cây, ngọn cỏ, chiếc cốc vô tri vô giác cũng là một sự tồn tại, bạn muốn giống như chúng hay sao?
Con người sinh ra khác chúng, bởi vì chúng ta sinh ra là một sự sống. Sống để yêu thương, để sẻ chia, để cảm thông và đặc biệt là để sống cùng ước mơ.
Nhiều bạn đang nghĩ tại sao tôi lại đề cập đến nó, đúng chứ? Mục đích tôi nói về nó là bởi tôi biết rõ việc có rất nhiều người có mặt ở đây đang buông thả bản thân, các sinh viên ấy đang cảm thấy "đủ" khi trở thành một phần của ngôi trường này.
Nhưng tôi xin nhấn mạnh rằng, cho dù bạn có là người đứng trên đỉnh cao thì sự cố gắng và thành tựu chưa bao giờ đủ. Nó thiếu! Bạn càng ở cao, thì yêu cầu xã hội đặt ra cho bạn càng cao hơn, đó là quy luật tự nhiên. Nếu sau khi đạt được thành tựu, bạn chỉ "tồn tại" trong sự ăn chơi và hưởng thụ mà quên mất việc phải "sống", vươn lên ở một vị trí cao hơn thì thật sự là sự thất bại về nhận thức con người."
Liễu Dung Nghiên đã chỉ ra những thiếu sót về việc giáo dục và chấn chỉnh lại ý thức của sinh viên trong trường một cách đanh thép và quyết liệt. Cô nhấn mạnh "sống" và "tồn tại" như một chấp niệm. Cho dù trải qua bao nhiêu chuyện, bạn cũng phải "sống". "Sống " có cảm xúc, có ước mơ về một tương lai ngày càng tươi đẹp chứ không phải "tồn tại" và đứng yên một chỗ, thỏa mãn với những gì đang có.
Cô chia sẻ những khó khăn trong việc học tập và nghiên cứu của mình. Từ ngữ mộc mạc, không cầu kì hoa mĩ với chất giọng mềm mại như một lời tâm tình. Nhưng lại dễ dàng đi sâu vào tiềm thức và suy nghĩ của con người.
Sinh viên, giảng viên và các khách mời khác lắng nghe chăm chú, thầm cảm thán cô gái này quả thật là trưởng thành hơn nhiều so với tuổi.
Phát biểu xong, Liễu Dung Nghiên rời khỏi vị trí trung tâm của lễ kỉ niệm. Xuyên suốt buổi lễ có rất nhiều người đến bắt chuyện với cô, cô cũng vui vẻ trả lời những câu hỏi xã giao của họ.
Buổi lễ kết thúc, hiệu trưởng mời cô dự buổi tiệc tối nhưng Liễu Dung Nghiên đã khéo léo từ chối.
Vừa mở cửa hội trường, người đứng sau cánh cửa khiến cô có chút giật mình cùng kinh ngạc. Tại sao Phó Liên Ngạo lại ở đây?
Phó Liên Ngạo nhìn biểu cảm của cô không khỏi buồn cười. Anh ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp mang ý trêu chọc: "Thật không ngờ vợ tôi lại ưu tú và xuất sắc đến vậy."
Liễu Dung Nghiên quay đầu nhìn vào hội trường, may mà mọi người đều đang hăng say nói chuyện nên không nhìn về phía bên này.
Cô muốn kéo anh ra ngoài nhưng Phó Liên Ngạo lại đưa cô quay vào trong.
Hiệu trưởng tay bắt mặt mừng chào đón anh, những khách mời khác cũng tranh thủ cơ hội muốn tạo mối quan hệ.
Phó Liên Ngạo chỉ đáp lại một cách lịch sự nhưng lạnh lùng và hờ hững.
Liễu Dung Nghiên nhìn bàn tay của mình đang đan vào lòng bàn tay của anh. Từ lúc nãy tới giờ, anh chưa từng bỏ tay cô ra một giây một phút.
Ánh mắt của mọi người nhìn sang bên này càng lúc càng nhiều, như thể hận không thể nuốt cô vào những thắc mắc và hóng hớt của họ.
Liễu Dung Nghiên vì chiều cao có hạn nên bắt buộc phải ngẩng đầu mới nhìn được anh. Mà người đàn ông ấy cũng đang chăm chú nhìn đỉnh đầu của cô.
Hai người chạm mắt, Liễu Dung Nghiên thấy được sự quan tâm và bảo vệ trong đôi mắt sâu như biển rộng kia. Còn Phó Liên Ngạo lại nhận ra sự khó hiểu và xa cách bên dưới con ngươi xinh đẹp.
Mẹ nó, thật sự là buồn bực đến muốn bật cười.
Cô bé ngốc này lúc nào cũng nhìn anh bằng ánh mắt đó. Hai người bọn họ rõ ràng đã kết hôn, nhưng quan hệ còn không sánh nổi những bạn học bình thường đã không gặp ba năm.
Mặc dù không vui vẻ với việc nắm tay trước mặt nhiều người nhưng cô vẫn không cố chống cự. Nếu phản ứng quá mạnh thì người chịu ảnh hưởng sẽ là Phó Liên Ngạo.
Cô không muốn như vậy.
Phó Liên Ngạo hết dẫn cô đi xã giao lại cẩn thận dắt cô lên bục phát biểu. Anh cầm micro, phong thái điềm đạm cùng bộ vest đen càng làm tăng lên sự trưởng thành và đĩnh đạc của một người đàn ông.
"Chào mọi người, tôi là Phó Liên Ngạo." Anh dừng một chút, lại nói tiếp: "Tôi là chồng của nữ sinh viên xuất sắc nhất trong lịch sử bốn mươi bảy năm thành lập trường Đại học S."
Nói xong, anh càng đan chặt tay cô hơn, giơ
lên cao trước sự chứng kiến của nhiều người.
Phó Liên Ngạo nghiêng đầu nhìn cô, thành kính đặt một nụ hôn lên mái tóc người con gái. Anh từ tốn nói: "Dung Nghiên là vợ của tôi, mà tôi đã từng nhận định cả cuộc đời này chỉ kết hôn một lần, cũng sẽ chỉ vì vợ của mình mà dời non lấp bể. Cô ấy là niềm kiêu hãnh của cuộc đời tôi."
Tầm nhìn của anh dừng lại ở nhóm người phía xa xa, ở đó đều là những kẻ nói những lời không hay khi Liễu Dung Nghiên phát biểu.
Đôi mắt anh ẩn hiện tia tàn ác, lời nói phát ra cũng lạnh lẽo cực độ:
"Những tin đồn ác ý về cô ấy, tôi đều biết. Tôi sẽ không nói đúng hay sai, nhưng những kẻ cho rằng vợ tôi có tội chắc chắn là kẻ không có não. Người cũ và vợ, chỉ có vợ tôi mới là quan trọng nhất. Mong rằng một số người có mặt ở đây nên chú ý lời nói của mình."
"Đừng để nghiệp rơi trúng mình."
Mọi người:...
Cho dù họ có muốn cũng không có can đảm động vào nữa đâu.
Liễu Dung Nghiên không ngờ anh là vì đính chính lại thông tin trên mạng nên mới đến đây, còn làm ra nhiều hành động thân mật như thế.
Phó Liên Ngạo thì bình thản hơn nhiều, anh dẫn cô ra ngoài. Dọc đường đi cũng không thả lỏng tay một chút.
Đi được nửa đường, anh dừng lại, cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào chân cô. Không biết anh từ đâu lấy ra một miếng urgo màu tím cực kì đáng yêu, dán lên gót chân đang bị sưng đỏ lên của cô.
Anh xoa nhẹ phần gót chân bị thương của cô, thanh âm giống như đang trách cứ nhưng thật ra lại đầy cưng chiều và ấm áp: "Sao lại để mình bị thương vậy chứ? Sau này phải cẩn thận hơn chút."
"Urgo ở nhà có rất nhiều, em muốn màu nào có màu đó. Nhớ dán lên trước khi mang giày."
Liễu Dung Nghiên mím chặt môi, một lúc sau mới khẽ nói: "Cảm ơn anh."
Dù đã dùng băng dán cá nhân nhưng do sưng đỏ trong thời gian quá lâu nên bước đi của cô rất chậm chạp, còn có chút khập khiễng.
Phó Liên Ngạo đỡ cô đi từ từ, lại thỉnh thoảng thấy cô cau mày, trong cổ họng phát ra tiếng rít nhẹ. Anh dứt khoát bế cô lên, mặc cho cô đang sửng sốt không hiểu chuyện gì.
"Em cứ đi như thế này thì biết bao giờ mới đến được xe? Tốc độ của rùa cũng nhanh hơn em!"
Cô gái nhỏ trong lòng vốn đang muốn vùng vẫy đứng xuống, nghe vậy liền thu người lại thành một khối nhỏ, ngoan ngoãn để anh bế đi.
Phó Liên Ngạo không ngăn được ý cười trào ra từ trong mắt.
Sao cô vợ nhỏ của anh lại ngoan quá vậy chứ?