"Liên Ngạo, anh có cảm thấy Ánh Ánh có hơi kì lạ không?" Liễu Dung Nghiên nằm trong lòng anh, bàn tay vân vê từng ngón tay thon dài của anh, cô khẽ hỏi.
Phó Liên Ngạo hơi nhíu mày trong chốc lát nhưng nhanh chóng vỗ vai cô trấn an: "Đừng suy nghĩ nhiều. Con bé không sao đâu."
"Nhưng mà ban nãy con bé nói rất nhiều câu khiến em thấy lo lắm."
"Không sao đâu, tính cách Ánh Ánh thường như vậy mà." Phó Liên Ngạo an ủi cô, lại ôm chặt cô trong ngực, nhưng ánh mắt anh dường như không hề có tiêu cự, u tối, lạnh lẽo.
Ngày hôm đó sợ rằng Ánh Ánh đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và Cố Trì Thương rồi.
Khuôn mặt cô ỉu xìu, ngước mắt lên nhìn anh, khẽ nhéo má anh một cái: "Anh còn nói không lo lắng, xem tâm trạng của anh xấu hẳn đi rồi kìa."
Phó Liên Ngạo cười nhẹ, vuốt ve mái tóc của cô, giọng điệu nhẹ nhàng: "Có thể là chuyện liên quan đến Cố Bắc Lãng."
"Ánh Ánh vẫn luôn rất nặng lòng với cậu ta."
Liễu Dung Nghiên bật dậy từ vòng tay anh, vẻ mặt lộ ra sự tức giận và đau lòng: "Anh ta không xứng với tình cảm của con bé chút nào, rõ ràng..." Nói đến đây, cổ họng cô nghẹn lại, uất ức mà nói: "Ánh Ánh tốt đẹp đến vậy, ngoan ngoãn như thế. Vậy mà anh ta lại..."
Cảm xúc vốn dĩ đang vui vẻ của anh tụt hẳn xuống, nhắc đến chuyện của Diệp Mộc Ánh, anh không thể nào thôi xót xa.
Đứa trẻ đó lớn lên bên anh từ nhỏ, là người mà anh xem như em gái ruột, cũng từng vào sinh ra tử cùng nhau nhiều lần.
Phó Liên Ngạo rũ mắt nhìn cô: "Anh kể cho em nghe về con bé nhé?"
Mặc dù đã thân thiết một thời gian nhưng cô vẫn chưa biết quá nhiều chuyện về Mộc Ánh nên dĩ nhiên Liễu Dung Nghiên lập tức gật đầu.
Ánh trăng bên ngoài trong sáng lại thánh thiện, dịu dàng nâng đỡ vạn vật trên thế gian.
Phó Liên Ngạo nằm lên đùi cô, âm thanh trầm thấp, vừa rung động vừa dễ nghe kể cho cô rất nhiều chuyện.
"Mộc Ánh không phải con gái ruột của nhà họ Diệp. Bọn họ nhận nuôi con bé cũng vì thói mê tín của bà Diệp. Nhưng sau khi con bé về nhà đó một tháng, tính cách chanh chua độc ác của cả gia đình đó được bộc lộ rõ ràng."
"Con bé bị đánh đập, bị bỏ đói nhiều ngày, thậm chí ngày đông giá rét cũng không có áo ấm để mặc. Cố Bắc Lãng gặp Ánh Ánh trước bọn anh. Khoảng thời gian đó, cậu ta vẫn luôn là người bảo vệ con bé hết mực, chia cả chiếc bánh sinh nhật cho con bé, cùng con bé đi chơi, đi học."
"Sau đó con bé gặp được mấy người bọn anh, nhưng người con bé bám nhất vẫn là Bắc Lãng."
Bọn họ cùng ăn, cùng chơi, trải qua mười mấy năm bên cạnh, vẫn luôn là những cái tên dính liền không hề ngăn cách bởi bất kì lí do gì. Cho đến khi một cô gái xuất hiện, phá vỡ mọi thứ.
Cô ta ở bên cạnh Cố Bắc Lãng, lại đem lòng để ý đến Phó Liên Ngạo, cũng một bên cố tình khiêu khích Diệp Mộc Ánh.
Diệp Mộc Ánh hiền lành đơn thuần, luôn vì người mình yêu mà bỏ qua cho cô ta. Nhưng anh thì không tốt bụng như vậy. Trong một lần cô gái kia muốn bỏ thuốc để lên giường với anh, bị anh đè khống chế trói lại trên giường.
Thế nhưng khi Cố Bắc Lãng đạp cửa xông vào phòng, Mạc Thanh Nhã lại khóc lóc nói anh muốn làm nhục cô ta. Khoảnh khắc đó Phó Liên Ngạo mới hiểu cô ta muốn chia rẽ bọn họ.
Cố Bắc Lãng lựa chọn tin người mình yêu, hoàn toàn trở thành kẻ địch với những người bạn thân của mình, bao gồm cả thanh mai trúc mã luôn ở cạnh anh ta.
Nhiều năm sau, khi Cố Bắc Lãng thất thế, cô gái kia kiếm cớ bỏ đi. Lại nói với anh ta rằng không muốn chia cắt tình cảm của Diệp Mộc Ánh và anh ta.
Vậy nên cho đến tận bây giờ, anh ta vẫn luôn nghĩ rằng do Diệp Mộc Ánh đứng đằng sau khiến Mạc Thanh Nhã rời đi.
Không biết Phó Liên Ngạo lục từ đâu ra một điếu thuốc, nhưng bởi vì có cô ở đây nên anh không châm lửa, anh hít sâu một hơi, tiếp tục kể: "Cố Bắc Lãng không biết rằng so với mẹ cậu ta, Ánh Ánh còn yêu thương cậu ta gấp vạn lần. Nếu để hình dung bằng một câu nói, có lẽ chính là vì yêu cậu ta nên con bé cũng quan tâm luôn cảm xúc của người cậu ta yêu."
Liễu Dung Nghiên trầm mặc thật lâu, cuối cùng cũng không biết nên nói điều gì.
"Con bé cứ ngây ngốc mãi như vậy, vì quá khứ mà nâng niu trân trọng cậu ta bao năm. Thậm chí vì Cố Bắc Lãng mà bán luôn cổ phần của mình, bất động sản đứng dưới tên con bé cũng được rao bán để cậu ta có đủ nguồn vốn duy trì công ty."
"Em biết không, Ánh Ánh thiếu máu, nhưng đã từng làm kho máu di động cho Mạc Thanh Nhã hai năm trời."
Phó Liên Ngạo cúi đầu nhìn bàn tay mình: "Đứa em gái mà anh yêu thương, anh đã từng tát nó một cái, bởi vì tình yêu của nó."
Gió lạnh tràn vào căn phòng, trái tim cô cũng gần như lạnh buốt. Cô nhích đến gần dựa vào người anh, đôi mắt ầng ậc nước.
Cô chưa bao giờ nghĩ, đứa trẻ luôn vui vẻ, lạc quan lại từng chịu đựng những điều như thế.
Phó Liên Ngạo đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô, âm thanh của anh khàn khàn, hai mắt cũng đỏ lên: "Bọn anh bảo vệ, xem con bé như trân bảo biết bao năm. Nhưng ngay cả ngày mưa, người con bé quan tâm cũng là cậu ta, đứa ô đến chỉ để cậu ta và cô gái kia đi cùng nhau."
Cho đến tận bây giờ anh vẫn không dám nhớ đến cái năm Diệp Mộc Ánh sốt đến mức nhập viện cấp cứu. Nếu lúc đó không nhờ người đi đường cứu giúp, có lẽ giờ đây chỉ còn lại nắm tro tàn.
Mà con bé thì sao? Cố chấp gọi cho người đàn ông đó hơn bốn mươi cuộc điện thoại, một trăm tin nhắn.
Sức khoẻ Diệp Mộc Ánh vốn đã yếu, đau dạ dày thường xuyên, lần đó gần như muốn lấy mạng cô bé.
Nhưng một đứa trẻ vẫn hiểu chuyện và quan tâm mọi người như thế. Lúc đó Diệp Mộc Ánh chỉ cười bảo "em không sao".
"Vợ à, bọn anh chưa từng mong Ánh Ánh hiểu chuyện, giá như con bé có thể đỏng đảnh, tiểu thư một chút..." Giọng của anh hoàn toàn nghẹn lại, không nói được thành lời.
Liễu Dung Nghiên vòng tay qua ôm lấy anh, trên mặt coi cũng toàn là nước mắt.
"Nghiên Nghiên, mỗi lần nghĩ đến những chuyện con bé chịu đựng, trái tim anh rất đau."
Sao có thể không đau lòng được chứ? Một người chỉ mới nghe đã thấy đau xót không thôi thì người lớn lên bên cạnh cô bé sao chịu đựng nổi chứ?
Một đêm ấy đối với cả hai người bọn họ vô cùng khó khăn và gian nan. Liễu Dung Nghiên không biết mình khóc đến bao nhiêu, chỉ biết đến sáng hôm sau nước mắt vẫn còn đọng lên trên khoé mi.
Lòng cũng đau như cắt từng khúc ruột.
Tác giả: Ghé sang "Kiều Ngọc Trong Tim" ủng hộ tui đi các nàng. Pleaseee