Phòng khách rơi vào trạng thái tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ trôi qua từng giây từng phút. Người làm trong nhà đều lui vào khu vực bếp. Thím Trần muốn ở lại cùng cô nhưng Liễu Dung Nghiên đã nhờ bà lên tầng lấy đồ giúp cô.b
Viên Tuệ cùng bạn thân của cô ta là diễn viên mới nổi Kim Ngọc thật sự đang bị vây hãm trong tình thế khó xử và ngại ngùng.
Hai người họ vốn muốn đến đây để ra đòn phủ đầu với Liễu Dung Nghiên. Nhưng điều họ không ngờ tới là một cô gái mới hơn hai mươi tuổi, vừa bước ra khỏi giảng đường đại học như Liễu Dung Nghiên lại có thể sở hữu phong thái ung dung và tự tin đến vậy.
Sở dĩ, Viên Tuệ cả gan đến đây là bởi vì có sự chống lưng của Kim Ngọc. Cô ta không chỉ là bạn thân của Viên Tuệ mà còn là bạn gái của anh em kết nghĩa của Phó Liên Ngạo.
Kim Ngọc nhìn Liễu Dung Nghiên, cảm thấy cô đúng là kẻ chỉ biết dựa vào gia đình để tỏ ra kiêu ngạo, chảnh chọe, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho hai người họ. Cô ta lườm cô một cái, nở một nụ cười giễu cợt, lộ ra ý khinh thường: "Chỉ là vợ trên danh nghĩa, kiêu hãnh được đến đâu chứ?"
Liễu Dung Nghiên nhấp một ngụm trà, trên mặt không hiện lên chút cảm xúc gì. Cô nhìn nét mặt dương dương tự đắc của Kim Ngọc, lại nhìn qua dáng vẻ yếu ớt của Viên Tuệ, hờ hững đáp lại:
"Kiêu hãnh sinh ra từ cốt tủy con người, có một số người dù muốn cũng chẳng thể được."
"Một người được đất nước công nhận, là vợ trên giấy tờ hợp pháp chắc chắn phải hơn hẳn một đống đất đá vô tình trôi qua cuộc đời chứ."
"Tôi nói đúng không, cô Viên?"
Viên Tuệ chợt cảm thấy không rét mà run, lời nói của Liễu Dung Nghiên chẳng hề mang chút sát ý nào nhưng đủ khiến cô ta bắt đầu tự ti về bản thân mình.
Bị điểm mặt chỉ tên, sắc mặt Viên Tuệ tái nhợt, biến sắc. Chỉ dựa vào hàm ý của cô cũng đủ để Viên Tuệ hiểu rằng Liễu Dung Nghiên đã biết được sự tồn tại của cô ta trên cuộc đời này.
Kim Ngọc cảm nhận được bàn tay của Viên Tuệ đang run lên. Cô ta ấm ức, bực tức thay cho bạn thân của mình. Kim Ngọc đứng phắt dậy, không hề nể nang người trước mặt là nữ chủ nhân của nhà họ Phó, ngang nhiên chỉ tay vào mặt cô:
"Liễu Dung Nghiên, cô cảm thấy việc giành giật người yêu của người khác là điều đáng tự hào lắm sao?"
"Tôi nói cho cô biết, Viên Tuệ mới là người anh Liên Ngạo yêu. Hai người họ đã yêu nhau bảy năm trời. Cô là kẻ đến sau!"
Vì cớ gì mà kẻ đến sau như Liễu Dung Nghiên lại có được sự yêu thương và cưng chiều của cả nhà họ Phó chứ?
Bạn thân của cô ta đáng thương biết bao, rõ ràng đã dành cả thanh xuân cho Phó Liên Ngạo. Nhưng chỉ mới chia tay mấy tháng, anh đã kết hôn cùng cô gái khác.
Liễu Dung Nghiên đặt tách trà xuống bàn, im lặng nhìn hai người họ một lát. Người làm sợ cô chịu uất ức muốn chạy ra bảo vệ nhưng cô đã nhanh chóng xua tay bảo họ đừng đến gần.
Cô không tức giận, không cau mày dù chỉ một chút, chỉ đơn giản là nở một nụ cười.
Một nụ cười châm biếm và lạnh lùng đến cực độ!
Phòng khách không có mưa bom bão đạn nhưng lại ngập mùi thuốc súng.
"Cô nên hạ tay xuống, việc chỉ tay vào mặt người khác không phải hành động mà một người văn minh nên làm đâu."
Nói xong câu này, Liễu Dung Nghiên đột nhiên lắc đầu, dùng chất giọng nhẹ tênh, mềm mại nhưng tựa như lưỡi dao vô hình chọc trúng tim đen của Viên Tuệ và Kim Ngọc:
"Việc dẫn người yêu cũ của chồng người khác đến để cảnh cáo vợ người ta là hành vi vô cùng thấp kém và đê tiện.
Giá trị của người con gái không nằm ở việc chồng của cô ấy là ai. Mà là cô ấy làm được những gì, kiến thức và đạo đức ra sao? Có đủ để người ta tin phục và kính nể hay không?
Đừng để tình yêu, danh vọng và tiền bạc hạ thấp đi giá trị của bản thân mình. Thật sự không đáng đâu!"
Kim Ngọc không còn lời nào để phản bác, cô ta không ngờ rằng Liễu Dung Nghiên lại là một người sắc sảo như thế.
Người ta chỉ thường ca ngợi tài năng, học thức uyên bác và lòng tốt của cô, chứ chưa từng nghe qua cô gái dịu dàng mà mọi người nhắc đến lại có một mặt đanh thép và cứng rắn đến vậy.
Viên Tuệ nhìn cô, trong lòng dâng lên sự căm ghét và ghen tị tột cùng. Dựa vào cái gì cô sinh ra đã có thể nắm trong tay tất cả mọi điều tốt đẹp nhất thế gian? Từ gia đình, ngoại hình đến người đàn ông của Viên Tuệ cũng trở thành chồng của cô.
Cô ta hận, cô ta phẫn uất. Nhưng Viên Tuệ không ngu ngốc tới mức đắc tội với cô. Vị thế của gia đình cô có ai mà không biết, chưa kể đến cô còn có lượng fan khổng lồ trên mạng xã hội.
Hơn nữa, chẳng phải bây giờ đã có một con cờ tình nguyện ra tay vì cô ta hay sao? Cho dù Liễu Dung Nghiên muốn động vào Kim Ngọc thì cũng phải nể bạn trai của cô ấy mấy phần.
Thấy Kim Ngọc không có phản ứng gì trước những câu nói của Liễu Dung Nghiên, Viên Tuệ nắm nhẹ góc áo cô ta, giở giọng đáng thương, yếu mềm: "Kim Ngọc, chúng ta về đi, mình không dám ở lại đây nữa."
Kim Ngọc vốn không định nói tiếp nhưng lại nghe được sự tủi thân trong lời nói của Viên Tuệ, cô ta vỗ vỗ bàn tay của bạn thân mình, quay sang chỉ trích Liễu Dung Nghiên:
"Liễu Dung Nghiên, cô tưởng gia đình giàu có thì muốn làm gì cũng được sao? Tuệ Tuệ hiền lành nhưng tôi thì không đâu."
Liễu Dung Nghiên đã sớm tôi luyện cho mình tinh thần thép, chẳng thể nào bị khiêu khích bởi những từ ngữ thế này. Cô nhìn thẳng vào mắt Viên Tuệ, bình thản hỏi một câu: "Có cần tôi gọi điện cho Liên Ngạo quay về không?"
Cô còn chưa kịp làm gì đã nghe thấy tiếng khóc nức nở và nghẹn ngào của Viên Tuệ. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đỏ bừng lên, hốc mắt phiếm hồng trông cực kì đáng thương. Chẳng những thế, Viên Tuệ còn đứng dậy, lùi về sau, nép vào người Kim Ngọc, như thể Liễu Dung Nghiên sẽ ăn thịt cô ta vậy.
Viên Tuệ sụt sịt, ngay cả nói cũng không rõ ràng, giống như một con thỏ con bị bắt nạt đang không ngừng xin tha: "Dung Nghiên, chị xin lỗi! Lẽ ra... chị, chị không nên đến đây, chị biết mình đang làm phiền đến cuộc sống của em và Liên Ngạo. Chị sẽ không đi tìm anh ấy nữa, em... em đừng tức giận!"
Liễu Dung Nghiên còn chưa kịp phản ứng thì một thân ảnh cao lớn từ bên ngoài chạy đến chỗ của ba người bọn họ.
Phó Liên Ngạo không giấu nổi sự lo lắng và ân cần, anh ôm cô gái vào lòng, tựa như đang bảo vệ bảo vật vô giá, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai: "Em có làm sao không?"