Ngay lúc Tô Mặc còn chưa biết nên làm gì tiếp theo thì cô đã rơi vào một vòng tay ấm áp, cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Nam Thiệu Hàn không nói gì chỉ biết ôm chặt lấy Tô Mặc, hắn sợ chỉ cần thả lỏng một chút cô lại biến mất. Khoảnh khắc nhìn thấy cô trái tim hắn đập vô cùng mãnh liệt, hơi thở cũng trở nên khó khăn, hắn chẳng còn nghĩ được gì.
Nhiệt độ ấm áp, mùi hương quen thuộc, là thật rồi. Nam Thiệu Hàn càng siết chặt lấy Tô Mặc, mặt vùi vào vai cô.
Mấy người bên cạnh cũng đều ngơ ra hết rồi, đến cả Nam Ngôn cũng không ngờ cảnh gặp mặt sẽ là thế này.
Bạch Nhất dụi mắt nhìn người trong lòng chủ nhân, thật sự là Tô Mặc cuối cùng cô cũng quay lại rồi, anh khẽ nhìn sang người bên cạnh, sắp có chuyện hay để coi rồi.
Tô Mặc đứng bất động, tay chân luống cuống không biết nên đặt vào đâu, đột nhiên từ bả viên truyền đến một trận ẩm ướt nóng hổi, Tô Mặc hơi giật mình, người đàn ông này không phải là đang khóc đó chứ.
"Lưu..Lưu Tuyết" một giọng nói vang lên.
Tô Mặc ngước nhìn người phụ nữ trong thang máy, gương mặt vô cùng quen thuộc, là Trương Kỳ.
Trương Kỳ siết chặt tay nhìn cảnh trước mặt, trong mắt không dấu được sự tức giận và ganh tị, lại là Lưu Tuyết, tại sao hết lần này đến lần khác cô ta đều cướp đi mọi thứ của cô.
Đột nhiên Nam Thiệu Hàn ngẩng đầu dậy nhìn về phía Bạch Nhất ra lệnh "ra ngoài" .
Bạch Nhất liền hiểu ý lôi Trương Kỳ ra khỏi thang máy, Nam Thiệu Hàn liền ôm Tô Mặc bước vào trong rồi nhấn chọn số tầng của mình.
Đến khi của thang máy đóng lại Tô Mặc mới đột nhiên phát hiện chỉ có hai người, cô đẩy đẩy người đàn ông đang ôm chặt lấy mình ra.
Cảm nhận được lực đẩy của Tô Mặc, Nam Thiệu Hàn nghĩ mình làm đau cô nên vòng tay thả lỏng một chút, hắn nhìn chăm chú gương mặt mà mình ngày đêm mong nhớ. Nam Thiệu Hàn sợ hãi phát hiện trong ánh mắt của cô nhìn hắn không còn tình cảm nồng đậm như trước đây nữa, rốt cuộc mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ cô đã có người khác nên mới không quay về tìm hắn, nghĩ đến Tô Mặc ở với một người khác, lòng Nam Thiệu Hàn liền đắng chát.
"Em.." Nam Thiệu Hàn muốn lên tiếng hỏi nhưng hắn sợ câu trả lời của cô sẽ giống như suy nghĩ của hắn.
Tô Mặc lên tiếng "chúng ta là mối quan hệ gì?".
Nam Thiệu Hàn sững sờ, cô muốn chối bỏ mối quan hệ của hai người hay sao.
Thấy người đàn ông vẫn không lên tiếng Tô Mặc liền giải thích "bốn năm trước khi tôi được cứu lên bờ lúc tỉnh lại liền mất hết kí ức".
Nghe những lời này trái tim Nam Thiệu Hàn mới bớt sợ hãi, nhưng cũng không khỏi đau lòng cùng tự trách, hắn đã không bảo vệ được cô.
"Đinh" cửa thang máy mở ra Nam Thiệu Hàn liền lôi Tô Mặc vào thẳng phòng của mình.
Nam Thiệu Hàn nhìn cô chân thành nói "Tô Mặc, tôi là chồng em".
Tô Mặc hỏi lại "chúng ta kết hôn rồi sao?".
Nam Thiệu Hàn hơi sựng lại, cả hai mặc dù chưa đăng ký kết hôn nhưng từ khi xác định giữ Tô Mặc lại bên mình thì cô chính là vợ của hắn.
Nam Thiệu Hàn khẽ lắc đầu.
Tô Mặc nhíu mày nói "vậy chẳng phải mới là quan hệ yêu đương thôi sao?".
"Chúng ta ngay cả..." Nam Thiệu Hàn đang nói đột nhiên im bặt.
"Ngay cả cái gì?" Tô Mặc hỏi lại.
Ánh mắt Nam Thiệu Hàn nhìn thoáng qua bụng Tô Mặc, từ đầu đến giờ cô cũng không hề nhắc đến, bên cạnh cô cũng không có đứa bé nào.
Nam Thiệu Hàn nói "ngay cả làm tình chúng ta cũng làm rồi".
Tô Mặc sững sờ, cô đương nhiên biết bọn họ đã làm rồi, nếu không thì làm sao có tiểu Trình, nhưng anh nói thẳng ra như vậy có phải quá xấu hổ không. Nghĩ đến tiểu Trình, Tô Mặc liền nhớ đến thái độ của Nam Ngôn, cô cũng không dám đem chuyện của tiểu Trình ra nói được.
Thấy Tô Mặc cuối đầu im lặng Nam Thiệu Hàn liền lên tiếng "xấu hổ? Trước đây da mặt em cũng không mỏng như vậy".