Quý công tử khác với những người lỗ mãng, anh một khi buông thả, không ai cảm thấy không thích hợp, chỉ cho là anh hào phóng không kiềm chế được mà thôi.Edit: Gypsy.
"Hoắc tổng."
Trần Thanh Lan cầm ly rượu đỏ đến gần, anh vốn không định uống nữa, nhưng nhớ đến cuộc điện thoại cô giúp Điền Noãn vào đêm hôm đó, anh vẫn uống cạn ly rượu.
"Hoắc tổng và cô Điền tài sắc vẹn toàn, chúc hai người thiên trường địa cửu."
*có nghĩa là dài lâu, vĩnh cửu, tồn tại lâu dài như trời với đất.
Rượu nhất định phải tới kính, dù sao Hoắc Tri Hành đã giúp cô, nhưng cô không có tâm tư nhiều như vậy, sau khi chúc mừng liền nhanh chóng rời khỏi hai người.
Hoắc Tri Hành không chỉ cho cô mặt mũi, hôm nay tâm trạng anh rất tốt, không nhịn được việc người khác cứ khen cô gái nhỏ của mình xinh đẹp, người không thích rượu cũng uống rất nhiều rượu.
Tửu lượng của anh không được tốt, sau vài nhóm người, gương mặt tuấn tồn tại hai biểu cảm say và ửng đỏ, đôi mắt chậm rãi nheo lại. Dưới chân lâng lâng, nhưng vẫn nhớ rõ cô bé trong ngực anh, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cô, nhất định không chịu buông ra.
Nhịp tim của Điền Noãn tăng nhanh, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy cằm và hầu kết của người đàn ông, nhưng hiện tại bộ dáng một thân mùi rượu của anh rõ ràng giống đêm đầu tiên hôm đó.
"Anh Tri Hành, anh có muốn về nghỉ ngơi không?"
Cô cố gắng hết sức để đỡ anh, nhưng vẫn như cũ không giữ vững được cơ thể nặng nề của người đàn ông.
Cằm anh đặt lên đỉnh đầu cô, giọng nói có chút khàn khàn khi say.
"Chút nữa về, muốn?"
"Không có! Anh say rồi!"
Điền Noãn bị lời nói bừa bãi của anh trước công chúng làm cho đỏ mặt. Mặc dù không có ai xung quanh, cô vẫn chột dạ nhìn xung quanh.
"A, ha ha..."
Người đàn ông bật cười, đôi mắt dài hẹp nheo lại, vỗ nhẹ má hồng an ủi cô.
"Đùa thôi, không có việc gì, em giúp anh pha trà đi."
Thấy anh đứng ngồi không vững, Điền Noãn nghe lời kêu người phục vụ một tách trà rồi đưa lên môi người đàn ông.
Anh cầm lấy uống một hơi hết nửa tách, cuối cùng còn vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi đỏ mọng.
Người đàn ông hoàn toàn ở hai trạng thái khi say và khi tỉnh, bộ dáng say mê này trừ cô ra mọi người là lần đầu tiên thấy.
Quý công tử khác với những người lỗ mãng, anh một khi buông thả, không ai cảm thấy không thích hợp, chỉ cho là anh hào phóng không kiềm chế được mà thôi.
Lúc này anh hơi khép mắt lại, môi đỏ mọng trong suốt, vừa tà mị tùy ý vừa có chút cuồng đãng.
Không chỉ khiến khuôn mặt Điền Noãn đỏ bừng, còn thu hút các danh viện xung quanh rục rịch.
Hoắc Tri Hành luôn là hình mẫu người thành đạt trong giới kinh doanh, vẻ ngoài điển trai cùng phong thái lịch thiệp, hết thảy đều hoàn mỹ khiến anh được bao phủ bởi ánh hào quang, cũng khiến các quý cô thành phố T mê mẩn.
Trong bữa tiệc đính hôn hôm nay, không ai dám trước mặt mọi người làm Hoắc gia khó chịu, nhưng đa số trên mặt mọi người hầu hết không nở một nụ cười đến mức vui vẻ. Bữa tiệc diễn ra được một lúc, cũng đủ để mấy tên có suy nghĩ kỳ quái thu hết dũng khí đi đến người bên cạnh Hoắc Tri Hành.
Hai người đàn ông đứng cách nhau cả chục bước. Tống Hoài Cẩn cầm một ly chân dài trong tay, dựa vào thành bàn, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông nho nhã sắp bị vài người phụ nữ vây quanh.
"Đừng nhìn vào tài bắn súng và tửu lượng kém của anh vợ này, ngược lại lại rất hấp dẫn người khác đấy."
Anh cười hèn hạ, vừa nói vừa khoa chân múa tay thành một hình số 'tám' với cái bóng đen bên cạnh.
Người đàn ông mắt đen sáng nghiêm nghị bên cạnh, đang nhìn một đám phụ nữ đang tán gẫu với vợ mình không xa, cô cũng nhìn anh vừa trò chuyện vừa cười, dùng ánh mắt ra hiệu hướng về Hoắc Tri Hành và Điền Noãn.
Tần Dịch thân thể chuyển động, kéo áo vest khoác lên người, tay còn lại kéo người đang dùng ánh mắt đào hoa nhìn cảnh tượng hiện tại.
"Qua đây giúp anh."
......
Sau bữa tiệc, hầu hết khách khứa lần lượt rời đi, Điền Noãn đỡ người đàn ông bước đi không vững, đứng ở cửa khách sạn đợi Thẩm Hạc.
"Noãn Noãn, ngồi xe bọn em về đi."
"Không cần đâu, Thẩm Hạc sẽ đưa bọn chị về căn hộ."
Hoắc Tri Hành trước Điền Noãn lùi một bước trước sự giúp đỡ của Kiều Tri Niệm, đôi mắt mờ ảo từ đầu đến cuối không hề rời khỏi người trong vòng tay anh.
"Hôm nay không làm phiền em, anh uống rượu sợ làm phiền Lệ Hành nghỉ ngơi, bọn chị sẽ trở về căn hộ."
Điền Noãn không tự nhiên nói, bản thân cảm thấy lý do này là quá gượng ép, nhưng Kiều Tri Niệm không ép buộc nữa.
"Chờ các em về trước, bọn chị về sau."
Cô đã kết hôn, trong mắt bí mật mang theo ý tứ quá hiểu chuyện này, không thuyết phục thêm lần thứ hai nữa, chỉ lẳng lặng chờ Thẩm Hạc đến đưa người lên xe rồi mới rời đi.
Hoắc Chính Kỳ và Kiều Uyển Ninh về sớm, thấy chỉ có con gái và con rể về, họ liền nhìn về phía sau.
"Anh trai con bọn họ đâu?"
Kiều Tri Niệm che miệng cười, "Anh á hả, say rồi còn không quên mang cô dâu bỏ trốn."
"Con nhỏ này, nói chuyện càng ngày càng không biết kiêng kỵ."
Kiều Tri Niệm le lưỡi, kéo người đàn ông lên lầu.
"Anh nghe rồi phải không? Mặc kệ là con trai anh, Noãn Noãn bao nhiêu tuổi chứ?"
Trong phòng khách chỉ còn lại hai vợ chồng già, Kiều Uyển Ninh ngồi trên tay vịn của ghế sô pha cạnh chồng, chụp tờ báo ông dùng để che mặt.
Hoắc Chính Kỳ không còn gì che đậy, cúi đầu nhìn lên trên, từ kính viễn thị nhìn bà.
"Nghe rồi, không phải em không cho anh quản sao?"
Kiều Uyển Ninh nhìn ông chằm chằm vài giây, xoay người lên lầu, tiếp theo là tiếng đóng cửa.
Gia chủ nhặt tờ báo rơi dưới đất lên, lại có chút thông cảm cho nhau.
"Cuối cùng là vẫn quản, thôi kệ đi."