Thật may là an
h đã đến, nếu không anh sẽ không thể nhìn thấy bộ dạng bất lực này.
Edit: Gypsy.
Điền Noãn từ trong bồn tắm đi ra lau khô người, tóc tai, ra khỏi phòng tắm nhìn chằm chằm giường lớn.
Trống rỗng, khiến cô nhớ đến bộ dáng thân hình rộng lớn của Hoắc Tri Hành đang dựa vào đó.
Nếu anh có ở đó, anh sẽ dịu dàng mỉm cười với cô, sau đó vẫy tay với cô, cẩn thận dùng khăn lau những nơi ẩm ướt trên cơ thể cô.
Có anh ở bên cạnh cô hai ngày qua, chứng mất ngủ của cô đã đỡ hơn.
Đêm nay có người ở nhà, rõ ràng cô mãnh liệt yêu cầu không cho anh đến nữa, nhưng khi anh thật sự không ở bên cạnh, chính cô mới là người mất mát. Con người là như vậy, một khi đã nếm trải đồng hành, liền không chịu nổi đơn độc.
Khuyên Khuyên đang ung dung nhấm nháp cành cây táo trong lồng trên tầng hai của nó. Càng ngày nó càng lớn, có thể thẳng tắp mà ăn cả khúc gỗ, thấy chủ nhân lại đây, nó không nhúc nhích, tiếp tục ăn cả cành cây.
"Hoắc Khuyên Khuyên, em nói xem thật sự chị muốn anh làm gì đây, anh rất thoải mái khi ôm chị, chị cũng rất thoải mái khi ôm anh..."
Điền Noãn sụt sịt nói, biết rõ con thỏ sẽ không trả lời mình, tiếp tục lầm bầm lầu bầu.
"Nhưng chính chị bảo anh đừng đến, còn nói nếu đến sẽ cho ảnh vào trong lồng ngủ với em nữa, phải làm sao bây giờ?"
'Sột soạt...'
Cô đột nhiên dừng miệng, quay đầu ra cửa.
Ngoài cửa có giọng nói, tuy là tiếng người rất nhỏ, nhưng trong phòng yên tĩnh cũng đủ bị cô nghe lại rõ ràng.
'Cạch——'
Tay nắm cửa vang lên một lúc rồi từ từ mở ra, khi khoảng trống ngày càng lớn, mái tóc ngắn đen mềm mại hiện ra một rõ, theo sát là khuôn mặt đẹp trai mỉm cười của anh.
Hoắc Tri Hành đi tới bên cạnh cô bé đang phát ngốc đang nhìn thận trọng, vươn tay lau đi giọt sương đọng trên mi.
Cô vừa mới tắm xong, làn da trắng nõn, đôi môi thược dược hồng nhạt, khi mím môi nhẹ, trên má cô hiện ra hai lúm đồng tiền mờ ảo. Cô không biết anh đã nghe được bao nhiêu, nhưng may mắn thay, ở bên anh hai ngày nay cô đã trở nên mặt dày không ít, nên không còn quan tâm nữa, chỉ hoàn toàn đắm chìm trong hương thơm lành lạnh của anh.
Cô yêu cái mùi đã gắn bó với cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Mẹ nói rằng khi anh đi công tác, em đã để bộ đồ ngủ mà anh mua trên giường ôm ngủ."
"Ngốc sao, nhớ anh mà không chịu liên lạc với anh, có thể nhắn lại cho anh mà."
Anh chọc chọc vào má lúm đồng tiền trên mặt cô, môi thược dược cô khẽ mấp máy, lúm đồng tiền không sâu cũng biến mất ngay lập tức.
"Sợ anh chán ghét em."
Anh là người kéo cô ra khỏi vũng lầy, tình yêu và sự bảo vệ của anh lúc đó là độc nhất vô nhị đối với cô. Sau khi Điền Chu bị bệnh, hơi ấm đã lâu mới cảm nhận được rất đáng quý, cũng vì thế mà cô xem như bảo bối. Cho nên hết sức cẩn thận đối xử với mối quan hệ hai người, vì sợ anh vô tình chạm vào nghịch lân* của anh, bị anh chán ghét.
*逆鳞 Nghịch lân có nghĩa là chạm phải vảy rồng, mỗi con rồng đều có điểm yếu là vảy ở trước yết hầu, kẻ nào dù vô tình hay cố tình chạm vào nó đều bị rồng giết chết.
"Đồ không có lương tâm, anh chán ghét em khi nào chứ."
Nam nhân nói xong chớp chớp mắt, nhìn làn váy trắng trước mặt bồng bềnh phiêu nhẹ, chạm khắc ngọc bích, trước mắt đột nhiên xuất hiện ngày anh mang cô về. Các hình ảnh như thước phim cũ những năm 1960, mang theo những vết loang lổ ấn ký dần dần được truyền đến nay.
Anh thật ra không phải là người rất kiên nhẫn, ai cũng nói anh tính tình tốt, bất quá anh không để bụng đến một số chuyện, cho nên tự nhiên không cần thiết phải hà khắc như vậy.
Đối với những chuyện mà anh quan tâm, anh không bao giờ bình tĩnh, không những không bình tĩnh mà còn rất ấu trĩ, thậm chí sẽ nổi điên.
Giống như một năm trước.
Phải nói cho đến nay, chính là lúc anh ở trường học, còn có lần ngắt điện trong nhà ăn, cuối cùng là khi anh nhìn thấy Điền Đồng Thu đứng ở cửa nhà cùng Điền Noãn xum xoe lần đó.
Tất cả đều chỉ vì Điền Noãn, cô quả thực là một ngoại lệ.
Từ lúc vì nghe thấy tiếng cô khóc lóc trong điện thoại mà hủy cuộc họp, cô đã khác với những người khác rồi.
Theo quan niệm của anh, con gái nên được che chở trong lòng bàn tay, giống như em gái của anh. Mà không phải vì lợi ích chung mà nhân nhượng, càng không phải nơm nớp lo sợ trong sinh hoạt mỗi ngày.
Trái tim cô gái nhỏ quá yếu mềm, anh yêu cô nên để ý, quan tâm đến từng nhất cử nhất động của cô.
Cuối cùng, điều vỡ òa trong trái tim anh chính là sự trong sạch của cô, hy vọng và sự chân thành của cô trong cuộc sống khi nhìn khung cảnh bình dị trước lăng mộ của Thiên Chu. Khi anh nhận ra rằng anh có tính chiếm hữu đối với cô, mọi cảm xúc của anh từ lâu đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
"Về sau sẽ không như vậy nữa, anh còn đi sao?"
Cô nhỏ giọng hỏi anh, làm gián đoạn sự trầm tư trong tâm trí.
Anh cao hơn cô gái nhỏ rất nhiều, từ góc độ này, đôi con ngươi sáng ngời của cô nhìn chằm chằm vào anh ngược với hốc mắt trên, đuôi mắt rũ xuống, trông thật đáng thương.
Rõ ràng buổi sáng, vẫn giống như con thú nhỏ giận dữ, uy hiếp mình dám đến liền cho ngủ trong chuồng thỏ, nhưng đến tối lại lẩm bẩm với con thỏ tự thương xót mình.
Cũng may là anh tới, nếu không sẽ không nhìn thấy ánh mắt trông mong này.
"Không đi."
Anh giật nhẹ da thịt mềm mại trên mặt cô, tắt đèn lùi lại hai bước rồi ngã xuống giường.
"Ngủ đi, không làm gì cả, chỉ muốn ôm em thôi."
"Được, em thực sự phải đi làm vào ngày mai."
Điền Noãn kéo chăn bông che thân thể hai người, trong bóng tối nở một nụ cười ngọt ngào.
"Ngủ ngon."
Hoắc Tri Hành ở một bên không hài lòng cô nằm ngửa, ôm người cô vào lòng mới nói, "Ngủ ngon."
Truyện được edit bởi Gypsy đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào.