Nụ cười ấy như rượu ngọt, nhưng uống cạn lại là người khác.
Edit: Gypsy.
Hoắc Tri Hành ở phòng nghỉ cạnh văn phòng một đêm, đứng từ cửa sổ nhỏ, có thể nhìn thấy xe của Hoắc gia đang đậu ở lối vào chính của công ty.
Cô gái nhỏ mặc trang phục công sở mà anh đã đưa trước đó, mái tóc dài xõa xuống, lộ ra đôi chân thon thả.
Điền Noãn không có đồ đạc gì, ngoài một cái đệm ngồi và một cái cốc. Vì Kiều Uyển Ninh nhất quyết để tài xế đưa cô đi, cô còn cố ý đến sớm tránh có nhiều người.
Theo yêu cầu của cô, Hoắc Tri Hành không tiết lộ thân phận con gái Hoắc gia, thân phận lớn như vậy, sợ là sẽ không có ai xem cô là thực tập sinh.
Cho nên những người bên ngoài văn phòng chủ tịch chỉ nghĩ đó là một cô gái xinh đẹp mới đến, tuổi không lớn, nhưng làm việc nhanh nhẹn, có mấy chàng trai còn chưa có đối tượng, định nhân giờ nghỉ trưa đến xin WeChat..
Công việc trong buổi sáng của Điền Noãn rất đơn giản, photo nhiều giấy tờ, pha nhiều ly cà phê, làm một thực tập sinh, cô thực sự làm những việc lặt vặt.
Bất quá cô không quan tâm đến mấy chi tiết này, từ vị trí của mình, cô có thể nhìn thấy cửa phòng làm việc của Hoắc Tri Hành. Cánh cửa thủy tinh mờ, thỉnh thoảng có bóng người di chuyển bên trong.
Không phải ai cũng có thể vào văn phòng chủ tịch, giống như nếu lấy văn kiện thì chỉ có Thẩm Hạc được vào lấy. Cô cẩn thận đếm, Thẩm Hạc vào tổng cộng bốn lần, mỗi lần mở cửa lớn nhất, cô chỉ có thể nhìn thấy một phần ba chiếc bàn làm việc khổng lồ, đến cả tay của người đàn ông cũng không nhìn thấy.
"Điền Noãn? Đó là tên của em phải không? Anh là Trần Duệ, đến giờ trưa rồi, để anh dẫn em đến nhà ăn nha?"
Điền Noãn đang chăm chú nhìn nơi đó, bị sự xuất hiện đột ngột liền giật mình.
"Anh dọa em sợ sao?"
Chàng trai tuấn tú đeo kính có chút ngại ngùng, ngón tay đẩy gọng kính, "Để bồi thường cho em, bữa trưa hôm nay anh khao, được chứ?"
Điền Noãn mới đến, không muốn gây xích mích với người khác, gật đầu với anh ta, cười lộ hai cái răng khểnh, "Được ạ, chẳng qua muốn khao thì cũng được đi."
......
Người đàn ông trong văn phòng hơi nhếch môi, nhìn vô màn hình như đang tập trung làm việc, nhưng ánh mắt vẫn ngó đến cửa phòng làm việc nơi cô gái đang mỉm cười, bốn văn kiện trong tay liền bị đặt trên bàn không ai để ý.
Đột nhiên, đôi mắt anh nheo lại.
Cô gái nhỏ cười khéo léo, đôi mắt đẹp cong thành vầng trăng khuyết. Nụ cười ấy như rượu ngọt, nhưng uống cạn lại là người khác.
Anh lần đầu cảm thấy nụ cười xinh đẹp của cô gái nhỏ chói mắt như vậy.
Sau khi hiểu được khẩu hình họ đang nói gì, người đàn ông cầm điện thoại trên tay, bấm số trực tiếp gọi vào điện thoại di động của Thẩm Hạc.
Thẩm Hạc đang định xuống lầu ăn cơm, nhận được điện thoại của sếp, vội vàng chạy đến văn phòng chủ tịch.
"Hoắc tổng."
Nói muốn để lấy văn kiện trên bàn.
"Đừng đụng vào, nó vẫn chưa xong."
Thẩm Hạc Thần sửng sốt, thu tay lại, liếc mắt nhìn màn hình máy tính liền hiểu được.
Lúc tiến vào Hoắc Tri Hành còn đang xem màn hình giám sát, ba giờ sau vẫn còn đang xem, còn không biết Hoắc tổng này có tốc chất làm hôn quân*, vì sắc đẹp giang sơn cũng có thể ném đi lợi ích. *Hôn quân: vua ngu muội, say đắm trong những thú vui tầm thường, không biết lo việc nước.
Thẩm Hạc rũ mắt xuống, dưới cái xác đại não anh đã viết ra một bộ tiểu thuyết.
"Trưa hôm nay nhà ăn bị cúp điện, mọi người ăn cơm ở ngoài đi."
Thẩm Hạc nghe xong bỗng dưng trừng lớn mắt, "Hả? Nhưng bữa trưa đã làm xong rồi."
"Chậc." Người đàn ông không kiên nhẫn cau mày, "Cậu ngốc à? Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ nghỉ trưa, nói trước như vậy, đợi mười lăm phút sau thông báo đã sửa được rồi."
Sau đó, chột dạ bồi thêm một câu, giọng nói cực nhỏ.
"Đừng nói là tôi nói."
"Đã biết."
Thẩm Hạc trầm mặc đáp, đứng ngoài phân phó, giao phó xong rồi vẫn không hiểu Hoắc tổng đang làm gì.
Tin mất điện ở căng tin và tin nhắn của Hoắc Tri Hành đến gần như cùng một lúc, Điền Noãn vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy tin nhắn của anh, nghĩ có lẽ những suy đoán của mình ngày hôm qua chỉ là sự nhạy cảm của một cô gái nhỏ thôi, có lẽ hôm qua anh thật sự có việc bận.
Cô lại nghĩ đến Trần Duệ, nếu nhà ăn bị mất điện, cô liền có lý do từ chối lời mời của anh. Mắt liếc nhìn xung quanh, tìm được chỗ làm việc của Trần Duệ, cô pha một tách cà phê mang đến.
"Thực xin lỗi tiền bối, nhà ăn bị mất điện rồi, buổi trưa anh trai gọi tôi ra ngoài ăn cơm, nên hẹn lần sau ạ, em nhất định sẽ mời lại anh."
"Được, vậy hẹn lần sau."
Chàng trai đeo kính đưa ra mã QR WeChat của mình, "Thêm WeChat nha, được không?"
Cô gái gãi gãi đầu, lông mi nhấp nháy vài cái, sau đó lấy điện thoại ra quét. Gương mặt người đàn ông trước màn hình bên kia đen đến cực điểm.
Đôi tay của người đàn ông khoanh trước ngực, ngón tay khẽ nhúc nhích, khớp xương bị anh bóp, 'lụp cụp' vài tiếng, đôi mắt dài dịu dàng thường ngày của anh trông có chút hung ác nham hiểm.
Anh nhìn chằm chằm vào mặt cậu trai kia.
Cậu ta trông tuổi cũng không lớn, bộ dáng hấp tấp. Cũng không biết công việc đã hoàn thành xong chưa, mỗi ngày chỉ biết nghĩ đến chuyện tán tỉnh cô gái nhỏ.
Anh lấy điện thoại di động ra, ngón tay thon dài lướt ra một hàng chữ trên màn hình.
"Trong giờ làm việc không được nói chuyện riêng, một lần trừ 100 tệ, lương thực tập chỉ có 3.000, đây là lần đầu."
Cô gái nhỏ vừa đi làm về, nhìn thấy nội dung tin nhắn khóe miệng giật giật. Tìm kiếm tới lui, cuối cùng cũng nhìn đến góc trên, hồng quang máy theo dõi nhấp nháy.
"Cắt mỏng*..." nhỏ giọng thì thào, lại nhận một tin nhắn khác. *Nguyên văn là薄削, thiệt tình là mình cũng chả biết nghĩa của nó là gì, mọi người biết thì giúp mình với.
"Không được mắng anh, ngay bây giờ ra bãi đậu xe đợi anh."
Noãn Noãn: Khấu trừ tiền của em, thật lợi hại. Anh Hoắc: Không có, không có, em đọc nhầm rồi.
Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào.