"Cái đầu nhỏ này của em mỗi ngày đang suy diễn cái gì vậy?"
Edit: Gypsy.
Hoắc Tri Hành nhận được điện thoại của Thẩm Hạc khi còn cách nhà anh ba cái ngã tư, lập tức quay đầu xe đi.
Không cần nhiều lời, chỉ câu 'cô Điền bên ngoài uống quá nhiều', cũng đủ làm anh điên cuồng đạp mạnh chân ga chạy về phía cô.
Chu Bồng trong phòng thấy Điền Noãn đã lâu không trở lại, trong lòng có chút luống cuống.
Vì mâu thuẫn lần trước với Điền Noãn, cô đã bị gia đình cắt một tháng tiền sinh, gần đây cô nghèo rớt mồng tơi. Thật vất vả mới có thể cô nhân cơ hội này xin gia đình một ít tiền để xoa dịu mối quan hệ với Điền Noãn, cô không dám lại đắc tội vị đại tiểu thư này.
"Long Island Iced Tea của tôi đâu? Vừa rồi vẫn còn ở đây mà."
Chàng trai cuối cùng cũng bỏ micro xuống tìm rượu, chàng trai bên cạnh nghe xong, giơ chân đá cho anh một phát, "Mày con mẹ nó hát được nửa tiếng rồi, ai mà biết nó vô bụng ai?"
Hai chàng trai đùa giỡn nhau, Chu Bồng liếc nhìn bọn họ, lại nhìn vào ly rượu chỉ còn đáy, vò đầu bứt tóc bực bội đi ra ngoài.
Lần này cô kỳ thật không phải cố ý, chỉ hy vọng bà dì đừng xảy ra chuyện gì, nếu không trong một năm cô sẽ bị cắt tiền tiêu vặt.
Chu Bồng đi khắp chín tầng cũng không thấy bóng dáng Điền Noãn, cuối cùng nghe thấy giọng nói giống Điền Noãn ở cửa phòng rửa tay.
Không đợi cô đẩy cửa đi vào, Trần Thanh Lan đã đưa Điền Noãn ra ngoài, gần như cùng lúc, cửa thang máy bên hành lang mở ra, một người đàn ông cao lớn uy nghiêm từ bên trong sải bước đi tới, sắc mặt âm trầm khó nhìn.
"Tôi không có cho cô ấy uống rượu, là cô ấy tự uống."
Chu Bồng trăm miệng cũng không thể phản bác, vì vậy chỉ có thể giữ chặt Điền Noãn đang dựa vào Trần Thanh Lan, hy vọng có thể nói gì đó với anh ta.
"Hừm... tôi uống..."
Chu Bồng như trút được gánh nặng, đột nhiên cảm thấy Điền Noãn cũng không đáng ghét như vậy.
"Cô ấy bình an vô sự rồi, tôi đi đây, ngàn vạn lần ngài đừng mách gia đình tôi nha!"
Cô nhanh như chớp chạy về phòng riêng, không dám quay đầu nhìn lại.
Hoắc Tri Hành nhíu mày thật chặt, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang say mơ màng.
Anh biết Chu Bồng không dám, chẳng qua cũng chỉ là trẻ con, hù dọa một chút cũng không dám lỗ mãng. Anh giận chính là Điền Noãn, dám một mình uống rượu bên ngoài, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ.
Hai tay anh đưa cho người phụ nữ bên cạnh một tấm danh thiếp màu đen, sau đó đưa tay qua gáy của Điền Noãn, bế ngang lấy cô, "Cô Trần, cảm ơn cô."
Khi nói chuyện anh nỗ lực kiềm chế sự tức giận trong giọng nói của mình, không để cảm xúc trút lên người khác.
Trần Thanh Lan mắt liếc qua danh thiếp.
Hoắc Tri Hành.
Dãy số lần này không phải là của trợ lý của anh ta.
"Chuyện nhỏ không có gì, Hoắc tổng chăm sóc cô Điền thật tốt, vậy tôi xin phép đi trước."
Cô không muốn đợi lâu hơn nữa, Hoắc Tri Hành cũng được hưởng ân huệ nên đã đến lúc lui binh. Hơn nữa, cô ấy dường như đã nhìn ra một số bí mật đáng kinh ngạc.
Người đàn ông nghiêng người nhường đường cho cô ấy.
"Đi thong thả."
Người phụ nữ chậm rãi rời khỏi hành lang. Trong lòng cô gái ý thức mơ hồ, nghe thấy Hoắc Tri Hành gọi cô là cô Trần. Van trí nhớ dường như mở ra ngay lập tức, cảnh Chu Bồng nói với cô trong ngày thi đại học lại hiện ra.
"Cô ấy là cô Trần, lại rất đẹp, còn thơm nữa, rất xứng đôi với anh."
Nghe được lời cô nói, đôi lông mày của Hoắc Tri Hành sắp sửa dính vào nhau, rõ ràng anh rất đau đầu, nhưng lại bị một câu này làm cho tức cười.
"Xứng đôi với anh? Tại sao cô ấy phải xứng đôi với anh?"
Cô gái nhỏ vẫn còn chút ý thức cuối cùng, cô không dám nhìn vào đôi mắt nâu dịu dàng ấy, cũng không dám tưởng tượng rằng mọi thứ của anh trong tương lai sẽ thuộc về người khác. Vùi đầu vào ngực anh, hốc mắt bắt đầu ê ẩm. Giọng nói như bị bóp nghẹt hòng che đi ủy khuất cùng nức nở, "Tất cả đều nói rằng hai người sẽ ở bên nhau, hôm nay dì Kiều còn sốt ruột anh ở tuổi này không có bạn gái."
Hoắc Tri Hành hung hăng nhắm mắt lại, răng hàm suýt chút nữa bị chính mình nghiền nát. Anh không biết nên tức giận hay nên cười, cánh tay dùng sức ôm cô bé hẹp hòi, ép cô phải ló mặt ra.
Anh ấy nói với người da thịt đỏ bừng, "Cái đầu nhỏ này của em mỗi ngày đang suy diễn cái gì vậy?"
Cô gái nhỏ không hề trả lời anh, lần này có lẽ cô đã thực sự ngủ thiếp đi, hơn nữa hô hấp cũng trở nên đều đặn. Anh ôm người bất tỉnh, đặt lên ghế sau xe, nghĩ rồi lại nghĩ, rồi đạp ga phóng xe về căn hộ của mình.
Lần trước ở chỗ này dép của Điền Noãn vẫn còn ở đó, nhưng lần này Hoắc Tri Hành không định để cô mang vào, trực tiếp bế vào phòng ngủ.
"Noãn Noãn? Tự mình có thể tắm được không?"
Vừa hỏi xong, anh liền cảm thấy những gì mình hỏi đều vô nghĩa, nếu không tự tắm được thì sao, cũng không thể nhờ anh tắm.
Điền Noãn chật vật đứng dậy khỏi giường, "Em có thể." Sau đó đi chân trần về hướng phòng tắm.
Ngay sau đó là tiếng nước chảy.
Hoắc Tri Hành bước ra khỏi phòng, thở phào một hơi, xem như đã giải quyết được vấn đề xấu hổ nhất của mình.
"Bùm!"
Người đàn ông mới lấy ra chiếc áo choàng tắm mới trong tủ, liền nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống trong phòng tắm, anh cho rằng Điền Noãn đã bị ngã, chạy trở lại phòng ngủ chính, dưới tình thế cấp bách không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp mở cửa——
Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào