Mỗi ngày anh chăm em còn không chăm nổi, anh không có thời gian đi tìm tổ tông thứ hai cho mình đâu.
Edit: Gypsy
Hoắc Tri Hành đang nghĩ xem người này là ai, người phụ nữ xinh đẹp trước mặt đã đưa tay ra với anh, hẳn là biết anh sẽ không nhớ cô, đồng thời tự giới thiệu.
"Trần Thanh Lan, con gái thứ hai của nhà họ Trần, tôi cũng có tham dự lễ cưới của cô Kiều nữa."
"Xin chào."
Hoắc Tri Hành đích thực không có một chút ấn tượng nào về người này, nhưng anh vẫn sẽ nể mặt nhà họ Trần. Từ trước đến nay anh đều không thích tiếp xúc thân thể quá nhiều với người lạ, sau khi khẽ chạm vào lòng bàn tay của cô, anh liền thu lại ngay.
Thái độ của anh khiến người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, tay cô kéo tóc, nhìn qua có chút cẩn trọng.
"Hoắc tổng, tôi tìm ngài rất lâu, tôi có thể mượn một chút nói chuyện được không?" Nói xong, hình như sợ anh hiểu lầm, liền tiếp lời giải thích, "Ngài đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn giải thích cho ngài một chút thôi... "
"Cô Trần."
Hoắc Tri Hành ngắt lời cô, ngón tay thon dài khảy khảy tàn thuốc.
"Nói tại đây đi, em gái tôi đang thi bên trong, tôi không muốn rời khỏi đây."
Việc Hoắc gia đã nhận nuôi một cô bé đã lan rộng trong vòng này, Trần Thanh Lan không quá ngạc nhiên trước lời này của anh. Nụ cười nơi khóe miệng dần chuyển thành nụ cười gượng gạo, bàn tay xoa tóc nắm chặt ở trước ngực.
"Mấy ngày trước ba tôi có đưa cho ba ngài một bức ảnh của tôi, nói với ông ấy rằng tôi đã thích anh từ lâu... Đây cũng không phải là sự thật, chỉ là ông ấy muốn liên hôn với Hoắc thị mà thôi. Mong Hoắc tổng không hiểu lầm."
Cô nói từ "liên hôn" cực kỳ mất tự nhiên, khuôn mặt quyến rũ cứng đờ, sau khi nói xong còn cẩn thận quan sát phản ứng của Hoắc Tri Hành.
Người đàn ông nghe lời cô nói xong, vẻ mặt lãnh đạm của anh rốt cuộc cũng có biểu cảm, anh nhướng mày ấn tàn thuốc trong tay rồi bỏ vào thùng rác, sau đó nhàn nhạt nói: "Cứ yên tâm, không có gì, tôi cũng chẳng có ý này. Đã đến lúc cô Trần phải đi rồi, anh ta đã đứng ở đó rất lâu rồi đấy."
Hoắc Tri Hành giơ ngón tay lên chỉ về phía sau cô, Trần Thanh Lan quay lại, nhìn thấy người đàn ông kia, lúc sau thân thể rõ ràng run lên.
"Cảm ơn Hoắc tổng."
Cô khẽ gật đầu với anh, sau đó chạy theo hướng phía sau lưng.
–
Hai tiếng rưỡi sau, Điền Noãn nộp bài rồi rời phòng thi.
Chu Bồng, người đã gần một tháng không nói chuyện, chặn đường cô ở hành lang.
Cô sang trái một bước, Chu Bồng cũng bước sang trái một bước, cô sang phải một bước, Chu Bồng cũng bước sang phải một bước.
"Cô muốn làm sao đây? Hôm nay thi đại học, tôi không muốn cãi nhau với cô."
Chu Bồng cụp mi mỏng, nhìn về phía cổng trường.
"Lúc sáng khi tao đến, thấy con gái Trần gia nói chuyện với Hoắc Tri Hành ở cửa, tao nghe chị gái đấy nói Trần gia có ý định liên hôn với Hoắc gia, chờ khi anh ta kết hôn sẽ không có thời gian để ý đến mày đâu. Mày không còn chỗ dựa nữa, thế nào, có cảm giác gì hả? "
"Cô chán đến vậy à?"
Đôi lông mày thanh tú ngưng tụ thành một nét, Điền Noãn bước qua cô đi về phía cổng trường.
Xuyên qua đám đông, cô mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn dưới tàng cây kia. Người này thực sự rất đẹp, áo trắng cùng quần tây đen đơn giản nhất cũng có thể tạo nên phong thái khác biệt với những người khác.
Thời tiết nóng bức như vậy, anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không biết có phải anh từ đầu đến cuối chưa từng rời đi nơi đó.
Cô càng đến gần, khuôn mặt của Hoắc Tri Hành lại càng rõ ràng hơn. Khuôn mặt trắng nõn của anh ửng đỏ, ngay cả chóp mũi cũng có một tầng mồ hôi, dưới chân rơi không ít khói bụi xuống nền xi măng trên mặt đất, chai nước khoáng trong tay chỉ còn thấy đáy.
"Bài thi buổi sáng ổn không? Muốn ăn gì nào?"
"Gì cũng được ạ."
Hoắc Tri Hành nhìn ra cô gái nhỏ có chút không vui, còn tưởng cô đang cáu khỉnh vì làm bài thi không tốt, liền dỗ dành cô. "Không sao, còn ba môn nữa mà, đừng làm ảnh hưởng đến cảm xúc của em."
Điền Noãn cắn môi ngồi lên ghế phụ, anh lại càng ôn nhu, cô càng khó chịu. Nhìn sườn mặt anh vừa lái xe vừa nhẹ nhàng nói chuyện với cô, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu nổi, sự cáu kỉnh khó giải thích này đến từ đâu.
Nhìn nửa ngày cô vẫn quyết định hỏi.
"Anh Tri Hành, anh có bạn gái rồi phải không?"
Hoắc Tri Hành nhíu mày, "Em nghe ai nói?"
"À, không phải tới đây tìm anh sao?"
Điền Noãn cố gắng làm cho giọng nói của mình giống như đang hỏi một câu hỏi bình thường, nhưng ánh mắt cô có chút ê ẩm. Cô quay đầu đi mở cửa sổ ra một cái khe nhỏ, ngay lúc hơi nóng tràn vào, cái tính khí nhỏ bé của cô đã biến mất ngay lập tức.
Anh đã đợi dưới cái nắng chói chang lâu như vậy, cô dựa vào cái gì mà không vui chúw.
"Ý của em là, nếu anh bận, anh có thể đi trước, không cần chờ em."
Cô khôi phục lại giọng nói mềm mại của mình, vẫn như cũ không quay đầu.
"Em thấy rồi à? Cô ấy đến tìm anh vì chuyện khác, anh không thích cô ấy."
Cô gái nhỏ quay đầu lại, nhìn qua có chút đáng thương, "Thật sao?"
"Ừm, mỗi ngày anh chăm sóc em còn không chăm được, anh không có thời gian đi tìm tổ tông thứ hai cho mình đâu."
Anh một tay cầm vô lăng, tay còn lại véo khuôn mặt nhỏ dịu dàng của cô.
"Chịu chưa?"
Cô gái ngượng ngùng cúi đầu, từ góc độ của người đàn ông, chỉ có thể thấy hàng mi dày rũ xuống của cô, không thấy đôi mắt đang vui vẻ híp lại của cô.
Cô quả thực rất hài lòng. Trong lòng tràn ngập mật ngọt khi được anh cưng chiều, sự chua xót liền biến mất.
"Ừm..."
Câu trả lời nhỏ đến độ cô thực sự cũng không thể nghe thấy.
Nhưng mặc kệ người đàn ông có nghe thấy hay không, khẳng định anh cũng biết cô đang rất vui.
—- Đường phân chia —-
Anh Hoắc là một công tử ôn nhuận như ngọc, không phải là một người cứng rắn đâu.
Vì vậy, còn dài...
Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào.