Việc từ chức không khó như Thư Tâm nghĩ, Hứa tổng thậm chí không hề hỏi cô lý do liền phê duyệt.
Ông ta có lẽ nhìn thấy mà không ăn được, nên không muốn gặp lại cô.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Thư Tâm đến công ty của Vạn Nguyên làm việc, nơi đây không khí thoải mái hơn nhiều so với công ty của Hứa tổng, nhưng khi vào việc thật sự không ai dám đùa giỡn hihi haha.
Công ty của họ có một hệ thống đánh giá rõ ràng, cũng như các kỳ thi kiểm tra hàng tháng, đây là một chuỗi đánh giá dành cho tất cả mọi người trong lĩnh vực phiên dịch, Thư Tâm thích không khí căng thẳng này, có thể tiếp thêm động lực cùng áp lực, để cô tiến bộ hơn .
Không lâu lại tới năm mới, Vạn Nguyên nhận một đơn phiên dịch ở nước ngoài, chuẩn bị đưa cô đến đó.
Thư Tâm chỉ do dự một giây, liền gật đầu đồng ý.
Đây là đơn hàng lớn đầu tiên mà Vạn Nguyên giao cho cô, cô không có lý do gì để từ chối.
Trong ba tháng ở công ty, cô đã theo giám đốc bộ phận đi nhiều thành phố khác nhau, có thể là do Vạn Nguyên muốn đào tạo cô, Thư Tâm trong lòng hiểu rõ, cô cũng đang chờ cơ hội.
Hiện tại cơ hội tới.
Trường của anh đã được nghỉ từ lâu, nghe nói cô đi công tác nước ngoài, liền mang theo hộ chiếu, xin visa và đổi đô la Mỹ, chuyện gì anh cũng xông pha làm trước, căn bản không cần Thư Tâm và Vạn Nguyên can thiệp.
Vạn Nguyên cầm tách cà phê trong tay, không nhịn được hỏi Thư Tâm ” Cô vẫn chưa đồng ý sao?“
Thư Tâm “A” một tiếng, mất một lúc mới hiểu được cô ấy đang nói gì, đỏ mặt liếc mắt về phía Lăng Thiệu, anh vừa mới đổi tiền, đi nhanh lại chỗ cô, cách một đoạn liền vẫy tay với cô, khuôn mặt nở nụ cười.
” Vốn dĩ, dự định cuối năm…..” Thanh âm của cô rất nhỏ, nhìn Vạn Nguyên có chút xấu hổ.
Vạn Nguyên che miệng lại ” Ai nha, là tôi làm gián đoạn thời gian hôn lễ của hai người, đúng không? tội lỗi, tội lỗi”
Thư Tâm nở nụ cười ” Không phải”.
Trong lúc nói chuyện, Lăng Thiệu đã chạy như bay tới đây, vóc người cao lớn, khi đi tới, giống như một con thú khổng lồ che phủ thành một cái bóng lớn.
Anh ôm mặt Shu Xin thử độ ấm ” Có lạnh không?”
Thư Tâm lắc đầu ” Không lạnh”.
” Nhìn xem, cái gì ở đây”. Lăng Thiệu xốc quần áo của mình lên.
Thư Tâm vươn đầu nhìn vào xem, không nhìn thấy cái gì, đã bị Lăng Thiệu lấy áo trùm đầu.
” Lăng Thiệu!” Cô nhận ra rằng mình đã bị lừa, đỏ bừng mặt, bên cạnh còn có Vạn Nguyên, anh như thế nào lại ấu trĩ như vậy a.
Cô chôn ở vị trí trái tim của người đàn ông, cả đầu bị anh bọc trong lớp áo, xung quanh tối om, chỉ có tiếng tim đập của người đàn ông này kịch liệt, thịch thịch thịch, đến mức màng nhĩ cô ù đi.
Cô đưa tay định đẩy nhưng chợt nhận ra ngón tay mình bị tròng một thứ gì đó lành lạnh, ngay khi thứ đó mang lên tay, cô đã nhận ra đó là thứ gì, lập tức liền ngây ngẩn cả người.
” Chẳng bao lâu nữa em sẽ gặp nhiều người đàn ông đẹp trai hơn anh, trước để anh nhắc họ, để họ biết em đã có chồng, miễn cho có người dụ dỗ em”. Người đàn ông trầm giọng cười nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra vẻ khẩn trương ” Em đã nói, thời điểm ăn Tết, nếu chúng ta còn ở bên nhau, em sẽ đồng ý, hiện tại không thể chơi xấu đổi ý”.
Thư Tâm bị vùi vào lồng ngực anh, khóe môi không ngừng giương lên.
Lăng Thiệu cười khẽ, duỗi tay nắm lấy tay của cô ” Anh biết em rất dễ mắc cỡ, bây giờ, anh đem giấu em ở bên trong, không ai thấy em thẹn ngùng nữa”.
Thư Tâm trong mắt có vài giọt nước mắt, cô cắn chặt môi, cố gắng cười nhưng nước mắt đã rơi.