” Xem cô tội nghiệp như vậy, tôi để chồng mới của tôi chở cô đi một đoạn”. Thấy Thư Tâm cúi đầu xuống, Tống Văn còn tưởng rằng cô thương tâm đến mức khóc, nên đi tới kéo cô dậy ” Đứng lên, đừng nói tôi bắt nạt cô”.
Thư Tâm ngẩng đầu, trên mặt không có nước mắt, chỉ mím môi cười nhẹ với cô ấy ” Không cần, có người tới đón tôi”.
Tống Văn tưởng rằng cô cứng đầu sĩ diện nên mặc kệ cô, khoác tay người đàn ông đi ra cửa, hừ lạnh một tiếng.
Đi chưa được mấy bước, một người đàn ông vội vàng tông cửa tiến vào, suýt chút nữa đã đụng trúng cô ấy.
Tống Văn cau mày chửi rủa ” Anh bị mù à!”
Nhưng lại nhận ra bóng lưng của người đàn ông.
Lăng Thiệu chạy đến bên cạnh Thư Tâm, nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu kiểm tra chân cô.
Khuôn mặt Thư Tâm có chút đỏ, cô vươn tay muốn kéo anh lên.
Anh không đứng dậy, kiểm tra chân cô cẩn thận và chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn, đau lòng mà hôn hôn lên mảnh gạc trắng đang quấn chân cô.
Cô đỏ mặt đến mức không chịu được, tay nhỏ đấm anh một cái, người đàn ông mang túi cô lên cổ, cầm lấy giày, đem người bế kiểu công chúa rồi bước ra khỏi cửa.
Thẳng đến khi ra ngoài, anh vẫn không để ý thấy Tống Văn đang đứng ở cửa.
Tống Văn trong lòng không tin, cười cười, cười ra nước mắt.
Cô từng nghĩ Lăng Thiệu là một người không có tình cảm, không bao giờ quan tâm đến người khác, ích kỷ lại tư lợi, khá tự cao, hoàn toàn là một nam nhân theo chủ nghĩa sô vanh*.
* Chủ nghĩa Sô vanh (Chauvinism) là một chủ nghĩa dân tộc cực đoan cho rằng nhóm hoặc dân tộc của mình là thượng đẳng và chính nghĩa còn những dân tộc hay nhóm khác là yếu đuối, hạ đẳng và đáng khinh. ( nguồn: wikipedia.com)
Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, cô mới biết được.
Người đàn ông này không phải là không có tình cảm.
Đúng hơn là anh ta chưa gặp được người mà anh ta thích.
Người đàn ông bên cạnh lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ” Đừng khóc, đi thôi“.
Tống Văn hít hít mũi.
Hỏi người đàn ông bên cạnh “ Anh về sau sẽ vẫn luôn yêu em chứ?”
” Đúng vậy“. Người đàn ông vòng tay ôm cô ” Anh vẫn luôn yêu em”.
Tống Văn lúc này mới vui mừng cười.
Để đợi cô, bạn trai cũ chưa chịu cưới, nghe tin cô ly hôn, anh ấy vội vã chạy đến tìm cô, những tháng đầu tiên là khó khăn nhất, cô nhốt mình ở nhà thậm chí không muốn đi làm. Người đàn ông vẫn đến đây mỗi ngày, cách cánh cửa cùng cô nói chuyện.
Sau đó, bọn họ thuận lý thành chương* mà tái hợp.
* Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành ( nguồn: leosansutu.wordpress)
Ngoại trừ việc nghèo hơn một chút, bạn trai cũ không có khuyết điểm nào khác.
Tống Văn quá ham vật chất, nhưng sau khi trải qua cuộc hôn nhân với Lăng Thiệu, cô mới phát hiện ra tầm quan trọng của việc tìm được một người yêu thương mình.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, Lăng Thiệu đã ôm Thư Tâm lên xe.
Qua cửa kính xe, cô nhìn thấy anh ta nắm cằm Thư Tâm rồi hôn xuống.
Hóa ra là Lăng Thiệu yêu một mình người đó.
Tống Văn quay đầu lại, không nhìn nữa.
Cô tựa hồ nhẹ nhõm, lại có vẻ quan tâm.
Người đàn ông bên cạnh siết chặt tay cô, đeo nhẫn vào ngón áp út.
Tống Văn sững sờ một chút, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn mà mắng to ” Đồ điên này! Đây không phải là cái mà chúng ta xem lần trước sao! ? Đắt vậy anh trực tiếp mua à?”
“Ừm” Anh gãi gãi đầu, trong mắt lộ ra một chút lo lắng ” Anh nghĩ em rất thích, cho nên…”
” Quay lại! Quá đắt!” Tống Văn tháo nhẫn.
Anh đè tay cô lại “ Văn Văn, sau này anh sẽ không để em chịu uỷ khuất, anh sẽ cố gắng hết sức để mua cho em những thứ em thích, chỉ cần em cho anh thời gian, anh sẽ lập tức được thăng chức, về sau tiền lương cũng sẽ rất cao, thêm ít tiền bố mẹ anh cho, có thể mua cho em một căn nhà….”
Tống Văn khóc ôm lấy anh ” Em có nhà rồi, không cần nhà anh cho”.
” Không giống nhau, đó là tài sản của em, sau này nếu anh làm cái gì……” anh còn đang nói, Tống Văn đã hôn lấy, không cho anh nói tiếp nữa.
Vận mệnh đôi khi thật bất công.
Lấy đi những gì cô có.
Vận mệnh đôi khi lại rất công bằng.
Trở lại với những thứ mà cô đã từng mong muốn có được.